Kỷ Trường bận rộn chạy đi chạy lại rất lâu, mệt đến mức kiệt sức, khi cục bột nhỏ mềm mại lao vào lòng, sự mệt mỏi trong lòng hắn lập tức bay biến.
“Nhớ ta à?” Hắn mỉm cười trìu mến: “Chắc không phải vì có điều muốn cầu ta đó chứ?”
Hắn chỉ là tùy ý nói đùa, không ngờ Túc Bảo lại cúi đầu ngượng ngùng nói: “Ừm… con có chuyện muốn hỏi sư phụ.”
Kỷ Trường: “…”
Con không thể giữ ấm thế này thêm ba giây nữa sao?
Hắn buồn cười và bất đắc dĩ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Túc Bảo kể lại chuyện mấy ngày qua, sau đó cầm lấy chiếc cốc có dán da người giấy đặt trên bàn.
Kỷ Trường duỗi tay ra, kẹp lấy tấm da người giấy giữa hai ngón tay, hơi nheo mắt lại, đáy mắt thoáng hiện sự nghiêm trọng.
“Da hồn!” Hắn nói, “Người đàn ông này…quả nhiên lợi hại!” [1].
Túc Bảo lại nghe thấy ‘ có hai cái bàn chải’. [2]
[1], [2]: Có hai cái bàn chải dùng để chỉ sự lợi hại.
Lần này bé thực sự tò mò, loại bàn chải nào mà có sức công phá lớn như vậy?
Bé hỏi: “Da hồn chính xác là gì?”
Kỷ Trường nói: “Thông thường người giấy dùng để hiến tế cho người chết và được người chết sử dụng.”
“Da hồn thì ngược lại, dùng quỷ hồn của người chết để hiến tế người giấy, biến chúng thành những thứ mà con người có thể sử dụng.”
“Loại da hồn này có thể giúp chủ nhân làm được rất nhiều việc, tỷ như nhập thân, mượn vận may, mượn mạng, thậm chí mượn cơ thể.”
Túc Bảo sửng sốt: “Mượn cơ thể?”
Kỷ Trường nói: “Giống như lần này, da hồn dính lên người cậu ba con. Theo thời gian, một người khác đã thay thế cậu ba của con mà thần không biết quỷ chẳng hay.”
Túc Bảo chả hiểu gì.
Tại sao da hồn dán vào cơ thể cậu ba thì cậu ba sẽ biến thành một người khác mà không ai phát hiện ra?
Đổi thành người khác rồi thì bé nhất định sẽ nhận ra.
Đâu phải thần không biết quỷ chẳng hay, ít nhất có bé biết mà.
Nhìn thấy sự bối rối của Túc Bảo, Kỷ Trường giải thích: “Nói như này nhé, một số người đang yên đang lành đột nhiên tính tình của họ thay đổi mạnh mẽ, như thể đổi thành một người khác. Chúng ta thường nói người đó bị ma ám.”
Túc Bảo gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ!”
Cái này thì bé hiểu.
Kỷ Trường tiếp tục nói: “Nhưng khi bị da hồn dán lên người thì không bị ma ám, mà bị linh hồn người sống khác lén mượn vỏ bọc cơ thể.”
Túc Bảo: “Ồ…”
Bé vốn tưởng rằng trên thế giới chỉ có ma quỷ, không ngờ rằng còn có người sống nhập thân, quả thực là… mở mang kiến thức!
Bé lập tức nói: “Quả nhiên, sư phụ thật lợi hại, thấy nhiều hiểu rộng quá trời nha!”
Kỷ Trường cười nhéo má Túc Bảo: “Tâng bốc hả?” [3].