Mộc Quy Phàm nắm lấy tay nắm cửa, rầm một tiếng, ổ khóa lập tức bị gãy.
Anh nói: “Không, tôi thường mở cửa bằng tay không”.
Thợ mở khóa: “…”
Quản lý tài sản: “…”
Túc Bảo học không được kỹ năng mở cửa bằng tay không!
Sau khi cửa mở, Túc Bảo là người đầu tiên chạy vào. Khi nhìn thấy cảnh tượng trên ghế sofa, bé trợn mắt kinh hãi…
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Kỷ Trường kinh ngạc, vội vàng lấy sách ra.
Vận mệnh của Cố Thịnh Tuyết quả thực đã thay đổi, sinh mệnh của cô bé đã kết thúc.
Không thể nào kiếp này Mạnh Bà lại chết như vậy được???
Cố Tiểu Bát ngơ ngác đứng trước ghế sô pha, nhìn thi thể của mình
Cô bé chết rồi sao?
Chết vậy luôn sao?
Ký ức khi còn sống trôi nhanh qua đầu cô bé như một thước phim điện ảnh, từng cảnh từng cảnh, Cố Tiểu Bát nhanh chóng nhìn lại hết toàn bộ cuộc đời mình…
Sau ba tuổi, mê mê tỉnh tỉnh bắt quỷ, khuôn mặt cô bé tái nhợt khi bị quỷ dọa nhưng vẫn cố chấp không chịu thừa nhận thất bại.
Không ai dạy dỗ cô bé, cô bé cứ bước thấp bước cao đi tiếp, chỉ có một nhiệm vụ không thể giải thích được đã đẩy cô bé về phía trước.
Cô bé phải mất hai năm để luyện được khả năng miễn dịch với ma quỷ và cô bé sẽ không bao giờ bị hù nữa.
Mọi chuyện bắt đầu đi vào quỹ đạo… Nhưng chỉ một năm sau, cô bé đã chết mất rồi…
Sau khi nhìn lại cuộc đời của mình, vẻ mặt Cố Tiểu Bát thay đổi, trong đầu cô bé đột nhiên hiện lên một số ký ức xa lạ, cô bé nhăn mặt đau đớn!
Người thân lần lượt qua đời… Bị người mình yêu thương nhất phản bội… Cốt nhục trong bụng mình chết yểu…
Chuyện gì đang xảy ra vậy, những ký ức kỳ lạ này thuộc về ai?
Cố Tiểu Bát hoàn toàn không kịp phản ứng, lần đầu tiên bị bao vây bởi sự đau khổ và nỗi tuyệt vọng vô tận!
Những nỗi đau xé nát trái tim, đau đến tê tâm liệt phế, tuyệt vọng đến mức chết lặng, tê dại không thể khóc được… Cô bé đau khổ quá, cô bé cảm thấy khó chịu quá!
Cố Tiểu Bát kêu thảm một tiếng, ôm đầu, muốn khóc nhưng không khóc được, giờ phút này thế giới của cô bé cực kỳ tối tăm!
Đúng lúc này, Túc Bảo đột nhiên xuất hiện, đưa tay nắm lấy tóc của cô bé…
“Chị Tiểu Bát, quay lại!”
Túc Bảo dùng hết sức lực như lúc bú sữa mẹ!
Đầu tiên, bé túm tóc Cố Thịnh Tuyết, kéo cô bé lại khi cô bé sắp bay đi!
Sau đó bé ấn đầu cô bé rồi đẩy hồn vào lại trong cơ thể!
“Vào lại thôi chị!”