Nhưng đột nhiên bé nhớ tới lời dì y tá nói, nhanh chóng kéo Cố Tiểu Bát lại: “Chị Tiểu Bát, chị không sao chứ?”
Cố Tiểu Bát: “…”
Vốn dĩ là không sao đâu…
Em kéo thêm vài cái nữa.
Chị… Chị khóc cho em xem!
Mộc Quy Phàm xuống xe, lái xe chở hai cô bé.
Thật sự là… Không phải con gái mình nên anh trong lúc nhất thời anh đã không suy nghĩ chu đáo.
Nếu người bị thương là Túc Bảo, đừng nói là phải cắt đuôi, anh xuống khiêng xe chạy còn được.
“Cháu không sao chứ?”, anh hỏi: “Chú sơ ý quá.”
Cố Tiểu Bát im lặng mím môi: “Không sao cả…”
Bà cụ Tô chạy ra đón mọi người, thấy hai ba con ra ngoài bắt cóc một đứa trẻ về, bà cụ ngạc nhiên nói: “Đây là…”
Tính tình Cố Tiểu Bát lạnh lùng cô bé nói “chào bà’ một cách không tự nhiên rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Túc Bảo giải thích: “Bà ơi… À không phải, bà ngoại, đây là Cố Tiểu Bát… À không phải, là Cố Thịnh Tuyết.”
Bà cụ Tô: “?”
Mộc Quy Phàm đóng cửa xe lại, người gác cửa nhà họ Tô lái xe xuống hầm để xe dưới lòng đất.
Khi bước vào trong, anh giải thích: “Con bé là em gái của đồng nghiệp của cậu tư.”
Bà cụ Tô đột nhiên nói: “Là cô gái nhà họ Cố, em gái của Cố Thất Thất sao?”
Túc Bảo: “Đúng vậy! Bà ngoại, bà thật thông minh! Bà đoán ra được ngay!”
Bà cụ Tô không khỏi buồn cười.
Nghe nói cả hai đều họ Cố, Mộc Quy Phàm còn nói là cô gái họ Tô kia là đồng nghiệp của Tô Lạc, không phải rất dễ đoán sao?
Tuy nhiên, bà cụ vẫn rất vui khi được khen và nói: “Ồ, bà ngoại của ai thông minh thế? Ồ! Bà ấy là người nhà của Túc Bảo đấy!”
Túc Bảo: “Vâng! Là của Túc Bảo!”
Cố Tiểu Bát: “…”
Kỷ Trường đang bay bên cạnh co giật khóe miệng.
Quả đúng là… Không phải người một nhà thì không vào chung cửa.
Ở bên kia.
Trong một cửa hàng sang trọng ở trung tâm mua sắm.
Mã Lâm Camille cầm danh sách hàng tồn kho trong tay, cảm thấy hơi bối rối.
Đã hai ngày rồi, sao cơ trưởng nhà họ Tô vẫn chưa gọi điện cho cô ta vậy?
Cô ta đã dán bùa đào hoa kia lên rồi, còn tận mắt nhìn thấy nó dần biến mất, chắc chắn là không có gì sai sót cả.
Chẳng lẽ anh ấy bận lắm sao
Mã Lâm Camille vươn cổ nhìn ra ngoài, không biết đây là lần thứ mấy trong ngày rồi – cô ta luôn lo lắng mình sẽ không thể phát hiện ra lỡ như cơ trưởng dịu dàng nho nhã kia của nhà họ Tô đến thẳng cửa hàng tìm cô ta thì sao…