Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

“Con vào lớp, chú tám mươi cũng đòi đứng sau lưng con, thầy cũng không làm gì được chú ấy!”

“Thật ra nhiêu đây cũng chẳng vấn đề gì lắm, nhưng lúc con đi vệ sinh, chú tám mươi bám theo con tới tận cửa, dọa cho mấy bạn nhỏ khác bỏ chạy!”

Cảnh tượng đó hệt như gà bay chó chạy!

Các bạn lần lượt đi khiếu nại với giáo viên, nói rằng có người đàn ông lạ đứng trước cửa nhà vệ sinh và các bạn ngại đi vệ sinh.

Ngoài ra còn có 2 bạn tè ra quần vì không kìm được và bật khóc ngay tại chỗ.

Giáo viên bất lực và hỏi Vạn Bát Thực liệu anh có thể đợi ở cửa không, nhưng anh ấy đáp không thể!

Hiệu trưởng cũng đến và cố gắng hết sức để thuyết phục người nhà nên về trước, trẻ con ở trường rất an toàn…

Vạn Bát Thực chỉ đáp: Không!


Hiệu trưởng và giáo viên đều chết lặng.

“Bà ngoại muốn dùng tay không chém chú tám mươi, nhưng chú tám mươi liên tục né, bà ngoại tức giận đến mức ngất đi.”

Cuối cùng, Túc Bảo đành phải nghỉ hai ngày, ngày đầu tiên đi học chỉ đến trường một buổi sáng rồi không còn cách nào khác là phải về nhà.

Mộc Quy Phàm: “…”

Túc Bảo đáng thương hỏi: “Ba, ba không về chắc con sẽ điên mất! Bà ngoại nói ba có nhiệm vụ rất quan trọng, trừ khi ba chủ động liên lạc với bọn con còn không thì bọn con không được gọi điện làm phiền bà.”

Mộc Quy Phàm cảm thấy vừa đau lòng vừa buồn cười, liếc nhìn Vạn Bát Thực và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Vạn Bát Thực nói: “Báo cáo gia chủ! Gia chủ bảo phải ở sát cạnh một tấc không rời!”

Anh ta không những không cảm thấy có vấn đề gì mà thậm chí còn muốn tự hỏi liệu mình có làm tốt hay không, có nên được khen không.


Mộc Quy Phàm nhếch khóe miệng nói: “Vạn Bát Thực, nhiệm vụ kết thúc! Từ giờ trở đi, hãy chú ý tới nghi phạm phía sau, đừng để ông ta rời khỏi tầm mắt của cậu.”

Vạn Bát Thực: “Vâng!”

Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo đi ra ngoài, đột nhiên dừng lại, bổ sung thêm: “Nếu ông ta dám động đậy thì cứ cho hắn nghỉ ngơi một chút.”

Vạn Bát Thực nhanh chóng muốn chạm vào súng.

Mộc Quy Phàm dừng lại: “Trước mặt dân thường đừng dùng hỏa lực, còn lại thì cứ tự do.”

Vạn Bát Thực: “Vâng!”

Nhìn xem, gia chủ thật sự công nhận anh ta, nếu không thì sao lại tin tưởng giao cho anh ta nhiệm vụ như vậy.

Vạn Bát Thực đến trước mặt Trần Thương Vũ và nhìn thẳng vào mắt ông ta.

Trần Thương Vũ: “…”

Chỉ phái mỗi một người đến để canh chừng ông ta sao?

Trần Thương Vũ cười lạnh, đang định nói chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận