Con chó tội nghiệp bị đập mạnh xuống bên đường và chết ngay tại chỗ.
Con chó còn lại như hóa đá, nhanh chóng phản ứng, chạy đến bên người bạn đồng hành vừa bị giết, rên rỉ bất lực…
Khi tên thiếu gia ăn chơi trông thấy cảnh con chó bị giết và con chó kia lo lắng chạy vòng vòng bất lực rồi gục xuống cát bụi, lòng anh ta bỗng thấy dễ chịu hơn đôi chút, anh ta cười khẩy rồi đạp ga bỏ đi.
Trong mắt anh ta, chó chỉ là con kiến hôi để trút giận, con chó chết càng thảm thì anh ta càng vui….
Xe địa hình tiến vào hoa viên Thanh Sơn rồi dừng lại, Túc Bảo xuống xe, tò mò nhìn quanh xe.
Ban nãy, Mộc Quy Phàm chạy xe rất nhanh, quay vòng rất vui, tuy nhiên mức độ lắc lư nằm trong phạm vi an toàn mà trẻ em có thể chấp nhận nên Túc Bảo không biết nó mạnh đến mức nào.
Lúc này, nhìn thấy chiếc xe địa hình không chút xây xước, Túc Bảo mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không, lúc về kiểu gì cũng bị bà ngoại dùng tay không chém người!!!
Mộc Quy Phàm nhấn chuông cửa, chẳng mấy chốc, một dì mặc trang phục giúp việc đi ra, mỉm cười lịch sự hỏi: “Xin hỏi mấy người là ai?”
Mộc Quy Phàm nhìn căn biệt thự sang trọng trước mặt và khung cảnh xung quanh, thản nhiên nói: “Tôi với bà Phạm là chỗ quen biết, cô nói cho bà ấy biết tôi họ Mộc.”
Hiện tại, anh là người duy nhất họ Mộc có địa vị ở Kinh Đô.
Mộc Quy Phàm tin rằng, nếu bà Phạm không ngốc, sau khi nghe thấy họ Mộc của anh, bà ta sẽ lập tức ra đón người.
Người giúp việc gật đầu nói: “Được, xin chờ một lát.”
Sau khi nhìn thấy dì giúp việc rời đi, Túc Bảo hỏi: “Ba, ba có quen dì Phạm không?”
Mộc Quy Phàm nói: “Ba không biết bà ta.”
Túc Bảo khó hiểu: “Vậy tại sao ba lại nói ba và dì Phạm là chỗ quen biết?”
Mộc Quy Phàm không xấu hổ nói: “Chúng ta đều là con cháu Viêm Hoàng, đây còn không phải là chỗ quen biết sao?”
Túc Bảo há hốc miệng, con cháu của Viêm Hoàng thì bé biết, vừa hay mấy ngày trước anh cả mới dạy học cho chị Hân Hân,
Nhưng… con cháu của Viêm Hoàng có thể dùng để giải thích ai cũng là chỗ quen biết của nhau ư?
Hai mắt tiểu Túc Bảo sáng ngời, bé cảm giác như vừa học được một điều gì rất lợi hại nhưng không sao giải thích rõ ràng được ~
Cố Tiểu Bát đứng bên cạnh: “…”
Con cháu của Viêm Hoàng… Không chỉ là chỗ quen biết, mà còn là họ hàng cơ đấy?
Người này dám nói, người kia dám tin.
Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ xanh xao yếu đuối vội vàng bước ra, vì đang đi vội nên bà ta dừng lại ho dữ dội, khuôn mặt tái nhợt trong nháy mắt đỏ bừng.
“Ôi..xin lỗi…khụ khụ khụ…”
bà ta vừa nói vừa đưa tay ra làm động tác mời, càng vội bà ta càng ho dữ dội.
Một người phụ nữ khoảng ba – bốn mươi tuổi mà ho như một bà cụ bảy – tám mươi tuổi.
Mộc Quy Phàm lạnh giọng nói: “Không cần vội, cô ho xong trước đã.”
Quý bà: “……”