Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Cố Tiểu Bát: “…”

Bà Phạm: “Ơ…”

Phùng Bình tức giận nằm trên mặt đất, bây giờ không ai thèm để ý tới anh ta nữa sao?

Ai đó hãy gọi 120 cho anh ta với!

Nhưng, không ai để ý đến anh ta.

Mộc Quy Phàm hỏi: “Anh ta là em rể của cô thật sao?”

Ánh mắt bà Phạm hiện vẻ phức tạp, bà ta dần bình tĩnh lại, vừa ra hiệu cho người giúp việc gọi 120, bà ta vừa nói: “Từ nhỏ cơ thể chồng tôi đã yếu, năm ba tuổi chồng tôi được mẹ ruột cho đến nhà khác nuôi, sau này chồng tôi được mẹ chồng tôi đón về nuôi.”

Trước mặt Túc Bảo, bà Phạm không dám nói quá thẳng thắn.


Rốt cuộc thì chuyện này quá thực tế, quá máu lạnh, nói cho hay là giao cho người khác nuôi dưỡng, nhưng thực chất chỉ là vứt bỏ một đứa trẻ sắp chết vì bệnh tật mà thôi.

Bà ta sợ Túc Bảo phải nghe mấy lời không hay thì chốc nữa Mộc Quy Phàm sẽ vặn cổ bà ta 90 độ…

“Mẹ chồng và ba chồng tôi mãi không sinh được con. Sau khi đón chồng tôi về, họ nuôi anh ấy như con ruột. Chồng tôi lấy họ Phạm. Ba mẹ chồng tôi bán hết tài sản để chữa bệnh cho chồng tôi. Khi lớn lên, chồng tôi nỗ lực kiếm được rất nhiều tiền để báo hiếu cho ba mẹ chồng tôi”.

Mộc Quy Phàm gật đầu, hóa ra đây là lý do tại sao chồng bà Phạm họ Phạm, nhưng Phùng Bình lại họ Phùng.

Túc Bảo nghe được lời này, chỉ cảm thấy chú Phạm thật lợi hại, từ hai bàn tay trắng đi lên mà kiếm được nhiều tiền như vậy, thực lực gần ngang ngửa với cậu cả của bé rồi.

Bà Phạm tiếp tục nói: “Sau khi chồng tôi trở nên giàu có, mẹ ruột của anh ấy đã đến tận cửa và nói rằng bà không còn cách nào khác nên mới phải vứt anh ấy đi. Dù sao, nếu gia đình không có tiền chữa trị còn giữ anh ấy lại thì anh ấy sẽ chết vì bệnh tật. Thà vứt anh ấy đi, chưa biết chừng còn được đại gia nhặt về chữa trị.

Bà Phạm không bao giờ quên được khuôn mặt của bà mẹ ruột đó, bà cụ đã nói: “Nhìn xem, chẳng phải bệnh đã được chữa khỏi rồi đó sao?”

Nói như thể bà cụ mới là người có công lao vậy!


Bà cụ còn nói: “Nếu không nhờ mẹ vứt bỏ con, liệu con có được nhà họ Phàm đón về và sống tốt như bây giờ không?”

Điều kinh tởm hơn nữa là khi vứt bỏ đứa con, ba mẹ ruột của chồng bà Phạm cũng không nghèo lắm, họ cũng có nhà và xe. Nhưng, họ vẫn bỏ rơi chồng bà Phạm khi nghe tin việc điều trị sẽ tốn ít nhất một triệu tệ và có thể không thể chữa khỏi được.

Bà Phạm cười mỉa mai nói: “Mẹ ruột không nỡ chi tiền chữa trị cho con mình, nhưng ba mẹ nuôi lại sẵn lòng táng gia bại sản, bôn ba chạy vạy tìm cách chữa trị cho một đứa trẻ được đón về, cũng bởi vất vả cực nhọc như vậy nên thân thể ba mẹ nuôi của chồng tôi đã bị tổn thương rất nhiều khi còn trẻ…”

Túc Bảo chăm chú lắng nghe.

Bé đã phải chịu đựng nhiều khó khăn trong nhà họ Lâm khi còn nhỏ nên sớm hiểu được tình người nóng lạnh.

Bé thông minh và hiểu chuyện hơn một chút so với những đứa trẻ cùng tuổi…

Nếu một đứa trẻ bốn tuổi khác ngồi đây, có lẽ sẽ không biết người lớn đang nói gì, nhưng Túc Bảo lại đồng cảm với chú Phạm vì chú ấy bị chính mẹ ruột bỏ rơi.

Chắc hẳn chú ấy đã rất buồn khi bị vứt bỏ…

Bé cũng bị ba vứt bỏ năm ba tuổi – Đương nhiên, hiện tại bé biết Lâm Phong không phải ba mình, nhưng lúc đó bé cũng rất đau lòng…

“Sau đó thì sao?” Cố Tiểu Bát lạnh lùng nói, cô bé vốn rất ít khi chủ động xen vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận