Giấy bùa là do cậu cả mua cho, phù văn trên bùa là do bé vẽ, cậu cả nói nó chỉ đáng giá năm mươi xu thôi, kêu bé đừng lo lắng.
Mua năm mươi xu mà bán mười vạn đã vô lương tâm lắm rồi.
Phải nói rằng Túc Bảo rất rõ ràng về tiền bạc…
Bà Phạm không nói gì, sau khi lấy số tài khoản của Túc Bảo, bà ta chuyển ngay một triệu, sau đó dặn dò với bé rằng hai ngày nữa tiền sẽ đến, bé nên chú ý kiểm tra cẩn thận.
Túc Bảo cầm điện thoại di động của trẻ con trong lòng vui mừng.
Bé kiếm được tiền rồi, đủ mười vạn!
Nhoáng một cái đã đủ tiền bồi thường năm cái cửa bị phá hủy rồi!
“Nhân tiện, dì Phạm, dì đợi một chút! Cháu có một đơn thuốc cực kỳ tốt…” Túc Bảo nhìn thấy Mộc Quy Phàm liếc nhìn mình, lập tức nói khác đi: “Do bà ngoại cháu xin được đấy, rất là lợi hại! Có thể trị khỏi bách bệnh!”
“Dì cũng thấy bây giờ bà ngoại cháu vẫn khỏe khoắn có thể đi quảng trường khiêu vũ đấy. Bây giờ cháu viết lại cho dì.”
Bà Phạm bây giờ cũng đã biết danh tính của Túc Bảo cũng biết rằng đúng là chân của bà cụ Tô đã hoàn toàn lành lặn rồi.
“Thật sao?” Bà ta ngạc nhiên, vừa vui mừng vừa lo sợ: “Cảm ơn cháu!”
Vậy thì bà ta… vẫn còn cơ hội sinh con cho chồng phải không?
Bà Phạm che miệng khóc thầm.
Kỷ Trường đang lơ lửng bên cạnh, khoanh tay và bắt chéo chân.
Đáng tiếc ở đời này, thiện và ác không thể bù trừ được.
Đã làm chuyện xấu thì cuối cùng sẽ bị báo ứng dưới hình thức khác thôi.
Bà ta đã yêu cầu Trần Thương Vũ đổi hồn cho mình.
Có nhiều sinh mạng đã chết đi vì thí nghiệm đổi hồn… Cho dù thế nào bà ta cũng không tránh được có liên quan trong chuyện này.
“Trên đời này… Làm chuyện tốt không thể bù trừ với chuyện xấu… Nếu đã làm chuyện xấu thì cho dù không chấp nhận thì cũng sẽ phải chịu quả báo…” Kỷ Trường lẩm bẩm.
Lấy công chuộc tội, đó là điều do con người nghĩ ra.
Nhưng đã làm việc ác thì cho dù tội nặng hay tội nhẹ thì khi đến âm phủ đều sẽ có Diêm vương và phán quan phân xử.
Nhưng nếu làm việc thiện thì không cần lo lắng về tương lai. Câu nói này đương nhiên có lý, không có công thì không có lỗi, ít nhất cuộc sống của bạn sẽ được bình yên, tích lũy làm nhiều việc tốt sẽ không vô ích.
Làm nhiều việc thiện hay ác cũng sẽ ảnh hưởng đến đời con cháu của mình.
“Đi thôi.” Đến nhà họ Phạm là để xem bà Phạm là người tốt hay xấu, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, Mộc Quy Phàm không có ý định ở lại, anh dẫn Túc Bảo cùng rời đi.
Một năm sau, sức khỏe bà Phạm đã khá hơn, hai năm sau, bà ta đạt được nguyện vọng và sinh được một cậu con trai.
Nhưng bà ta đã không thể cầm cự được thêm vài năm nữa và đã qua đời khi đứa trẻ mới ba tuổi.
Vì đứa con của mình, bà ta nhẫn tâm bán đi căn biệt thự chứa đầy ký ức, đi đến một nơi không ai biết, tìm một gia đình tốt bụng không có con để gửi họ đứa con của mình và cầu xin họ hãy nuôi đứa trẻ ít nhất cho đến khi nó trưởng thành.