Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Nhưng hắn ta là một người đàn ông trưởng thành, cơ thể quá lớn, không thể đi xuống được.

Ngô Lương hơi gầy một chút cũng đã thử nhưng vẫn không thành công.

Ngược lại bọn họ còn dọa con mèo bên dưới, hố nước bên kia bị tác động nên rung lắc, có hai con mèo con bị rơi xuống nước, mèo mẹ vội vàng ngậm chúng lên.

Bạch San San vội la lên: “Hai người đừng xuống, không thể xuống được, sẽ dọa sợ mèo mất.”

Cô ta chuyển điện thoại quay bên dưới, quay được toàn bộ dáng vẻ đáng thương của mấy con mèo.

Đám mèo con run lẩy bẩy, mèo mẹ mơ màng luống cuống, nó gấp đến mức ngậm hết con này đến con khác, dùng móng ôm lấy đám mèo con.

Cảnh này chạm đến trái tim của cư dân mạng, người xem trực tiếp của Bạch San San cũng tăng vọt.

Bạch San San đưa điện thoại cho trợ lí rồi nói: “Vẫn là để tôi xuống đi, tôi khá nhỏ, có thể xuống được.”

Ngô Lương ở bên cạnh làm ra vẻ: “Đừng đừng đừng, cô đừng xuống dưới, địa hình bên dưới phức tạp, rất nguy hiểm!”


Nhân viên bắt mèo lập tức phối hợp: “Đúng vậy, đá ở dưới đáy rất nhọn, bị đâm phải sẽ không tốt!”

Trong mắt Bạch San San chỉ có mèo, vẻ mặt cô ta lo lắng: “Không sao, cho dù tôi bị thương thì sao chứ, cứu đám mèo quan trọng hơn!”

Cô ta vừa nói vừa đi xuống.

Thật ra khe hở kia cũng không nhỏ như vậy, nhưng không có khó khăn thì phải tạo ra, Ngô Lương tự mình cầm điện thoại, hắn ta âm thầm thay đổi ống kính, cố gắng quay khe hở kia vừa sâu vừa nhỏ.

Bạch San San cũng ra vẻ cố gắng, một lát sau đã sợ hãi hô lên một tiếng: “A…”

Ngô Lương lập tức nói: “Sao vậy sao vậy?”

Bạch San San lắc đầu: “Không sao, quần áo tôi bị rách…”

Cô ta lén lút dùng sức, chỉ nghe xoẹt một tiếng, quần áo bị đá “sượt” rách.

Bạch San San tiếp tục đi xuống dưới, không sợ nguy hiểm, mu bàn tay bị đá làm bị thương một mảng, mắt cũng bị cát rơi vào, dù sao vô cùng khó khăn mới có thể xuống được đáy khe hở.


Mèo mẹ: “…”

Bình thường nó chỉ cần nhảy một cái là có thể bay người lên trên, từ khi nào nơi này thành dốc đứng khó đi thế này?

Không biết còn tưởng đây là vực sâu vạn trượng đấy.

Bạch San San lau mồ hôi, nở một nụ cười dịu dàng: “Mèo nhỏ, em đừng sợ, chị đến cứu con em nha, được không…”

Cô ta nói rồi vươn tay…

Mèo mẹ gầm lên một tiếng, miệng phát ra tiếng gừ cảnh cáo, che chở đám mèo con lùi về sau.

Bạch San San nghĩ rằng con mèo thấy cô ta hiền lành như vậy thì sẽ chủ động cầu xin cô ta cứu con của nó.

Nhưng không biết con mèo này bị làm sao mà lại hung dữ lùi lại, đúng là bó tay rồi.

Bạch San San chưa từ bỏ ý định, cô ta tiến lên phía trước một bước nữa: “Em đừng sợ, lại đây, chị mang các em về nhà…”

Mèo mẹ vừa gầm nhẹ vừa lùi lại, đám mèo con sắp bị ép rơi xuống nước.

Bạch San San làm như không nhìn thấy, tự biên tự diễn: “A a a, đừng lùi về sau nữa, nguy hiểm nha!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận