“Bảo bối ngoan, đôi khi không phải người xấu nào cũng nhận được hình phạt thích đáng.”
Đó là lý do tại sao trên thế giới này lại có một nơi gọi là địa ngục…
Việc ngược đãi chó mèo rất khó phán tội từ góc độ pháp lý và chỉ có thể bị lên án từ góc độ đạo đức.
Anh có thể phá phòng làm việc của Ngô Lương, thậm chí còn có thể cho họ một bài học nhớ đời, để họ luôn có bóng tối tâm lý mỗi khi nhìn thấy chó mèo.
Nhưng trên Internet, Ngô Lương không phải là studio duy nhất!
Anh có thể giết được một Ngô Lương, nhưng có thể giết được hàng ngàn Ngô Lương không?
Mộc Quy Phàm tin rằng mình chưa có bản lĩnh đó, anh không thể ỷ vào thân phận của mình để vượt trên cả pháp luật.
“Đi nào!”
Mộc Quy Phàm dẫn Túc Bảo rời đi.
Túc Bảo cau mày, nét mặt nghiêm nghị.
Không, vấn đề này còn lâu mới kết thúc.
Nếu luật của thế giới con người không có hiệu lực, thì… luật của thế giới âm có thể, nhỉ?
Túc Bảo đảo tròng mắt, không biết đang nghĩ gì…
Trong bệnh viện.
Ngô Lương đã khử trùng và băng bó xong.
Bạch San San vào phòng cấp cứu…
Bác sĩ đưa giấy báo bệnh tình nguy kịch ra, nghiêm túc nói: “Người nhà Bạch San San là ai?”
Ngô Lương vội vàng nói: “Tôi là ông chủ của cô ấy, có chuyện gì vậy?”
Bác sĩ nói: “Bệnh nhân bị đánh vào sau đầu và thái dương, đây là hai vị trí rất quan trọng, ngoài ra do bệnh nhân không được đưa đến bệnh viện kịp thời… Các anh phải chuẩn bị tinh thần!”
“Có lẽ sẽ không cứu được người, cũng có thể là liệt nửa người…”
Ngô Lương thấy lòng lạnh buốt.
Ban đầu khi Bạch San San lập tài khoản trên mạng, anh ta còn nghĩ cô ta sẽ là gà đẻ trứng vàng!
Nếu cô ta bị liệt nửa người thì anh ta sẽ phải đền đến táng gia bại sản, hơn nữa cứ liệt như vậy thì tiền đền bù sẽ không bao giờ chấm dứt!
Tốt nhất là, cô ta nên chết đi…
Trợ lý đứng bên cạnh sửng sốt: “Chỉ là va chạm thôi. Làm sao có thể nghiêm trọng như vậy??”
Một cơn gió lạnh thổi qua, không biết vì sao, trợ lý đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Lúc này, trợ lý cảm giác như có người đang theo dõi mình, anh ta quay phắt đầu lại.
Ở cầu thang phía sau, có một đôi mắt…
Da đầu trợ lý tê dại vì sợ hãi, anh ta nhảy dựng lên và hét to.
Ngô Lương quay đầu nhìn trợ lý, cau mày nói: “Anh sao thế hả!”
Trợ lý nhìn chằm chằm cầu thang, run rẩy nói: “Không, không có gì…”
Có phải vừa rồi anh ta bị ảo giác không…?