Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Bạch San San hưng phấn chìm vào mơ mộng hão huyền, sau đó vội vàng giục sếp mau đi tìm Mộc Quy Phàm.

Vấn đề là chẳng ai thèm để ý tới cô ta cả, tức chết đi được.

Ngô Lương vừa nhớ tới người đàn ông kia, khẽ cau mày bảo: “Tên đó không dễ chọc đâu.”

Bạch San San không kể cho họ nghe chuyện xảy ra ở bệnh viện, thế nên ấn tượng của Ngô Lương về Mộc Quy Phàm vẫn còn dừng ở cái lần vô tình chạm mặt kia.

“Anh ta có một đứa con gái, ngỗ nghịch lắm, không chỉ đánh tôi, bắt tôi gọi nó là ba.” Ngô Lương nói tiếp: “Còn cầm cục đá đập vỡ răng của tôi nữa chứ.”

Ngô Lương sờ nhẹ răng cửa của mình, con nhóc thối kia báo hại gã phải đi trám răng, tốn hết mười nghìn tệ: “Tôi gọi cho người đàn ông kia, đòi anh ta bồi thường, anh ta còn giở thói lưu manh dọa đánh tôi.”

Trợ lý đáp: “Thế thì dễ quá, nếu bên đó đập vỡ răng cửa của sếp, vậy chúng ta có lý do chính đáng đi tìm anh ta rồi…”

Ngô Lương gật đầu: “Để tôi tìm thử xem có cách nào liên lạc được với anh ta rồi bàn chuyện hợp tác không. Một tháng phát cho anh ta một trăm nghìn, không cần anh ta tới chăm bệnh, chỉ cần thỉnh thoảng lộ mặt là được, những chuyện khác có thể dùng diễn viên đóng thế…”

Vốn họ làm gì có gan nghĩ tới chuyện này, nhưng ai bảo bây giờ Bạch San San lại biến thành bộ dạng như vầy chứ? Cơ hội kiếm mấy triệu một tháng đang ở ngay trước mắt, dù thế nào họ cũng phải cắn răng liều một phen.

Với cả, một trăm nghìn cũng xem như con số không nhỏ, cộng thêm chỉ cần thỉnh thoạng lộ mặt, tươi cười một chút, hẳn là người đàn ông kia sẽ không từ chối nổi đâu ha…?

“Tạm thời phát sóng trước đã.” Sau khi hạ quyết tâm, Ngô Lương quyết định nhân lúc Bạch San San mới tỉnh lại, lập tức phát sóng trực tiếp ngay.

Trợ lý thuần thực giơ điện thoại lên, hướng màn ảnh về phía Bạch San San đang nằm trên giường.

Trong lòng Bạch San San ra sức gào thét, trên mặt hiện rõ vẻ không vui.

Cô ta không muốn trực tiếp bây giờ đâu.

Hiện tại trông cô ta xấu xí thế này, há chẳng phải là cho cư dân mạng cơ hội nhìn thấy mặt mộc của cô ta hả?

Nếu Mộc Quy Phàm vô tình lướt trúng rồi ghét cô ta thì phải làm thế nào đây? Vậy thì sao cô ta còn khiến anh thấy mình đáng thương được nữa…?

Nhưng Bạch San San càng tuyệt vọng, biểu cảm càng thống khổ, Ngô Lương càng thêm hài lòng: “San San à, em cứ yên tâm, nhất định bọn tôi sẽ chăm sóc tốt cho em… từ giờ trở đi em không cần phải bận lòng về điều gì nữa, vì đã có tôi chăm lo cho em như em gái ruột của mình…”

Trợ lý gật đầu hùa theo: “Đúng vậy đó, cô thật sự quá đỗi thiện lành, luôn dốc lòng cứu trợ các bé mèo hoang, dù bản thân không có cơm ăn cũng muốn trích tiền ra cứu các bé… sau này đến lượt bọn tôi chăm sóc cho cô.”

Trong quá trình phát sóng, cư dân mạng ung dung nhìn họ diễn kịch, bình luận bay vèo vèo qua màn hình như tia chớp.

[Hu hu hu, cảm động quá trời, đúng là “Người tốt sẽ được bình an cả đời”!]

[Tốt quá đi, người vẫn chưa chết! Đúng là kết quả mỹ mãn!]

[Vất vả cho chủ thớt, hy vọng hai anh giai có thể “Người tốt sẽ được bình an cả đời”.]

[Mong mọi người sẽ không thay đổi, không để bọn tôi thất vọng.]

Thậm chí, có vài cư dân mạng còn ra sức gửi quà tặng cho họ để ăn mừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui