Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Ngô Lương lau nước mắt, đáp: “Xin mọi người cứ yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ mãi mãi như bây giờ, không thay đổi, hơn nữa cũng sẽ chăm sóc tốt cho San San…”

Gã âm thầm quét mắt nhìn số người đang xem phòng phát sóng trực tiệp, khi thấy đã gần chạm mốc năm trăm nghìn người xem thì hưng phấn tới độ suýt không kiểm soát được biểu cảm trên mặt.

Năm trăm nghìn người xem trực tiếp, thử hỏi có bao nhiêu người nổi tiếng làm được như vậy chứ?

Hot rồi, giỏi quá đi…

Nhưng dù sao thì phòng phát sóng trực tiếp cũng chỉ là phòng phát sóng trực tiếp, vì số lượng khán giả quá đông nên cuối cùng vẫn có vài người không kiềm được mà bật cười thành tiếng.


[Ha ha ha, buồn cười chết đi được, vở kịch này diễn hay thật đó.]

[Nhập vai cực kỳ sâu, ai không biết chắc còn tưởng người đang nằm trên giường bệnh là mẹ ruột của hai người họ, còn họ thì giả vờ làm hai đứa con hiếu thảo đó.]

[Qua phòng phát sóng kế bên xem thử đi, mẹ kiếp, một đám rác rưởi!]

Trợ lý và Ngô Lương bốn mắt nhìn nhau, không đúng, sao lại có vài bình luận lạ lùng quá vậy?

Họ bèn nhấn vào đường link trong khu bình luận, sau đó được chuyển tới trang chủ của một tài khoản có tên là Người Tu Tiên Khoa Học…

Không biết thì thôi, chứ vừa xem, mặt mày hai người lập tức tái mét.

Trên trang cá nhân của người này chỉ đăng mỗi hai đoạn video. Nhưng đó lại là hai đoạn video được quay lại vào cái ngày họ phát sóng trực tiếp đó.


Thế là toàn bộ ngôn hành cử chỉ, cả cuộc đối thoại lúc bàn bạc về chuyện bắt mèo, rút cạn máu nó của họ đã bị phơi bày ra ngoài ánh sáng hết rồi ư?!

Té ra công sức đóng kịch suốt hai ngày của họ chỉ là công cốc? Hơn nữa còn bị cư dân mạng vây xem như con khỉ tận hai ngày trời?

Mặt mày Ngô Lương tức khắc sa sầm.

Nhưng sếp thì vẫn là sếp.

Gã khẽ cau mày, bảo: “Bạn Tu Tiên Khoa Học này, đầu tiên, tôi không biết bọn tôi đã đắc tội gì với cậu… Nhưng chuyện bọn tôi cứu trợ mèo hoang là sự thật. Với cả hôm ấy bọn tôi chỉ đang bàn bạc xem nên làm thế nào mới có thể an toàn bắt được mèo li hoa, vì nó trông có vẻ rất dữ, bọn tôi sợ nếu làm như bình thường có thể sẽ khiến người qua đường bị thương mà thôi.

Tôi không biết bạn đã cắt ghép và biên tập kiểu gì mà ra được đoạn phim này, có vẻ như còn tìm người lồng tiếng luôn thì phải? Có điều, tôi tin hai mắt của cư dân mạng sáng tựa tuyết, chắc chắn có thể nhận ra vấn đề. Mọi người nghĩ thử đi, nếu bạn Tu Tiên Khoa Học này đứng núp đâu đó để quay lén bọn tôi thì sao có thể thu được âm thanh rõ ràng tới vậy chứ, đúng không?”


Trợ lý cũng hùa theo: “Đúng vậy, không sợ làm giả toàn bộ, chỉ sợ nửa thật nửa giả! Đầu tiên, chúng tôi thừa nhận người xuất hiện trong đoạn phim đúng là bọn tôi… nhưng giọng nói thì không, rõ ràng là có người lồng tiếng vào sau, tôi tin mọi người thông minh như vậy chắc chắn sẽ nhận ra được.”

Ngô Lương lại nói tiếp: “Tiện đây, tôi xin thừa nhận… hầy, vì cứu trợ mèo hoàng, trong túi bọn tôi quả thật không còn quá nhiều tiền, thế nên các bức ảnh được đăng tải đúng là đã có chỉnh sửa lại, nếu có cơ hội cũng sẽ cố hết sức nắm lấy… Thế nên tôi mới bảo San San giả vờ bất tỉnh, mục đích là nhận được càng nhiều tiền hơn để có kinh phí trang trải cho việc cứu trợ.”

Trợ lý gật đầu: “Đúng thế, không ngờ điều này lại biến thành cái cớ cho người xấu vịn vào để bôi nhọ, còn cố tình lồng tiếng, phối âm đổ vấy tội cho bọn tôi.”

Ngô Lương tức khắc phóng to màn ảnh, dí lại gần Bạch San San: “Mọi người nghĩ thử xem có ai vì diễn kịch mà đánh cược cả mạng sống của mình như thế này không? Bây giờ San San đã bị liệt, không còn khả năng nói chuyện, tôi thật sự rất muốn họi chủ tài khoản tên Tu Tiên Khoa Học gì đó một câu, rõ ràng là một người rất nổi tiếng, có tận gần ba triệu người theo dõi, còn bọn tôi chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, không chút tiếng tăm, tại sao lại tính kế chúng tôi? Tại sao lại bôi nhọ chúng tôi ác như vậy? San San đã thảm tới vậy rồi, chẳng lẽ lương tâm của bạn không thấy đau hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận