Vừa thấy Tu Tiên Khoa Học phát trực tiếp, cư dân mạng lập tức ùa vào.
Họ đã đánh hơi được sắp có kịch hay để xem, thế là vô số người vội lấy ra hai cái điện thoại, một bên mở phòng phát sóng trực tiếp của Bạch San San, nhìn nhóm Ngô Lương đau khổ khiển trách blogger nổi tiếng ăn hiếp người khác; cái điện thoại còn lại thì nhấn vào phòng phát sóng của Tu Tiên Khoa Học, theo chân chủ thớt đi tìm chân tướng ẩn đằng sau.
Cư dân mạng vừa chui vào, bỗng nghe thấy một giọng nói trả con lớn tiếng hô hào: “Trực tiếp! Trực tiếp! Anh bạn siêu siêu đỉnh!”
Tức khắc chết chìm trong sự dễ thương!
Chà, còn là một bé con đáng yêu thi hành luật pháp nữa chứ!
Khoa Học Tu Tiên, dẫn bạn bước vào một thế giới không giống bình thường!
Ở tuốt bên trong phòng làm việc, Tiểu Triệu vừa bị Ngô Lương gọi về, trong tai còn nhét tai nghe không dây, vừa gọi điện vừa đích thân rút máu con mèo.
“… Bị xe tông, muốn 180 mi-li-lít lận hả…”
“Bên chỗ bọn tôi chỉ có đúng một con mèo mang nhóm máu đó thôi, nếu rút một lần tận một trăm tám thì nguy hiểm lắm, tôi cũng xót nữa…”
Dưới chân gã ta đang đạp một con mèo, miệng nói xót, tay lại không ngừng rút máu. Máu mèo bị hút liên tục vào ống tiêm, sau đó chảy xuống bịch máu đặt bên cạnh. Con mèo đã yếu đến kêu không nổi, chỉ có thể nhẹ nhàng vùng vẫy, nhưng gã ta còn chẳng thèm nhìn nó lấy một lần.
“Thế cũng được, mấy người cho thêm chút phí bồi bổ đi… Thú thật tôi cũng chẳng muốn rút đâu, 180 thật sự quá nhiều, mèo bọn tôi nuôi toàn là cục vàng cục bạc đấy… Hầy, tôi hiểu mà, thú cưng mình nuôi bao lâu bỗng rơi vào nguy hiểm, đành vậy, giúp được bao nhiêu thì giúp thôi…”
Sau khi cúp máy, Tiểu Triệu liếc nhìn con mèo dưới chân, 180 lận à, này là rút cạn máu luôn còn gì.
Mà thôi, không cần lo, tuy mèo thuộc nhóm màu này rất hiếm, nhưng đối phương cũng đồng ý trả rất nhiều tiền mà, chỉ mình con này đã thôi đã được mười nghìn rồi.
“Rút cạn thì rút cạn vậy! Cùng lắm hai ngày nữa, lúc ra ngoài cứu trợ mèo hoang lại bắt thêm vài con về bù vào.” Tiểu Triệu lẩm bẩm, vừa nói vừa đá con mèo dưới chân một cái: “Im lặng chút coi!”
Gã ta không hề nhận ra rẳng, chẳng biết từ lúc nào cửa phòng đã bị mở toang…
Bởi vì việc làm không tiện tiết lộ ra ngoài, thế nên căn phòng nhốt mèo này được bố trí nằm sâu tuốt bên trong, ngày thường, để đề phòng tiếng mèo kêu ầm ĩ lọt vào video, chúng đã cố tình trang bị cửa của căn phòng thành loại cách âm, chỉ cần đóng cửa lại là không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì bên ngoài nữa.
Thế nên Tiểu Triệu không hề biết rằng đội càn quét đã tới, càng không phát hiện chẳng biết từ nào nào mà cửa phòng đã được mở ra một cách kỳ lạ…
Thế nên gã ta vừa nghiêng đầu, đập vào mắt là một bóng người nhỏ bé đứng ngược sáng, trên tay còn cầm thứ gì đó giơ ngang đỉnh đầu. Hắn tức khắc bị dọa sợ, ngã ngửa ra đất, hoảng hốt hét lên: “Ai… ai đó?!”
Mộc Quy Phàm tựa người vào cửa, khoanh tay cười khẩy, đáp: “Cảnh sát đây, giơ tay lên!”
Tiểu Triệu vô thức giơ tay, nhưng sau vài giây suy nghĩ lại thấy không đúng, có cảnh sát nào đi bắt người mà lại dẫn theo một đứa bé chứ?
Vì bị việc này cắt ngang nên con mèo dưới chân gã ta cũng được thả, nó run rẩy cuộn tròn người nằm một bên, thoạt nhìn chẳng còn chút sức lực nào, không biết có thể chống cự được bao lâu nữa.
Túc Bảo cố nén cảm xúc chua xót trong lòng xuống, nhưng nước mắt vẫn không kiềm được mà đảo quanh.
Ban nãy sư phụ nói với bé, mệnh của con mèo này đã tận, nhất định sẽ chết.
Sư phụ còn bảo chuyện đã tới nước này, dù có thấy nó chết ngay trước mặt, bé cũng phải ráng nhịn.