Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Dùng lệ quỷ nhỏ đã bắt từ bệnh viện Đệ Tứ lần trước.

Quỷ hồ đồ lắc đầu: “Nó chỉ là một đứa bé thì biết chơi cái gì, đừng dạy nó chơi mấy thứ này!”

Trong hồ lô, lệ quỷ nhỏ ấm ức lén nhìn, lần nào cũng không cho nó chơi, nó muốn chơi lắm chứ.

Nhưng nó nhớ lại lời cha mẹ và ông bà dặn dò trước khi nó đi: Hãy ngoan và đừng gây rắc rối cho người khác.

Lệ quỷ nhỏ lại thêm vững lòng.

Ba ác quỷ bàn bạc cách chơi nhưng dường như chỉ có thể chơi đấu địa chủ.

Dì xấu xí đứng một bên trầm lặng.

“Ta nói nè, các ngươi quên ta rồi à? Ta cũng có thể chơi mạt chược!”

Đám quỷ: “…”

À, chúng thực sự đã quên mất.

Các ác quỷ sợ làm phiền Túc Bảo nên trốn trong phòng Tô Nhất Trần chơi mạt chược.

Cậu cả về sớm hai ngày so với kế hoạch, khi về đến nhà đã là hai giờ đêm, quần áo anh chưa kịp thay, trên tay vẫn vắt một chiếc áo vest nhưng anh đã nóng lòng đến Phòng Túc Bảo.

Chỉ thấy bé nằm sấp ngủ, mặt đỏ bừng.

Tô Nhất Trần âu yếm hôn lên trán Túc Bảo, nhìn bé, lòng anh dịu lại.

Anh cẩn thận lật bé lại…

Trên ban công, Tiểu Vũ đột nhiên hét lên: “Phi tướng của Long Thành đang ở đây!!”

Tay của Tô Nhất Trần run lên, suýt chút nữa làm rơi Túc Bảo.

“…”

Con vẹt này vẫn ồn ào quá!

Túc Bảo bĩu môi, vô thức đưa tay ra, ôm lấy cánh tay cậu cả.

“Cậu cả…”

Cô bé vẫn nhắm mắt, giọng nói mềm mại như sáp có thể làm tan chảy trái tim người ta.

Ánh mắt Tô Nhất Trần dịu dàng, anh đặt con thỏ nhỏ bên cạnh vào lòng Túc Bảo mà không để ý rằng mình đã vô tình chạm vào quả hồ lô.

Thấy Túc Bảo ngủ ngon lành, anh lặng lẽ đi ra ngoài đóng cửa lại rồi đi về phòng.

Ở nhà vẫn là tốt nhất!

Tô Nhất Trần đẩy cửa và treo áo khoác lên kệ gần đó.

Cậu cả một tay cởi cà vạt rồi đi vào phòng ngủ, anh xoa đôi lông mày mệt mỏi, vừa ngẩng đầu lên, cả người lập tức cứng đờ.

Trong phòng, quỷ đào hoa, quỷ nhu nhược, quỷ hồ đồ và dì xấu xí đang ôm một đống mạt chược bằng xương. Nghe thấy tiếng động, đám ác quỷ đồng loạt quay lại nhìn.

Bốn quỷ nhìn chằm chằm vào Tô Nhất Trần.

“…”

Bốn quỷ mắt to trừng mắt nhỏ, không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Tô Nhất Trần nghi ngờ mình vào nhầm cửa.

Có bốn ‘người’ đang ngồi xếp bằng trên tấm thảm cạnh giường anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui