Quỷ nhu nhược cười nói: “Trước kia sức khỏe của Tô tổng rất yếu, ít nhiều cũng có liên quan đến quỷ xấu xí.”
Dì xấu xí hét lên: “Sao có thể như vậy? Ta không có ý làm hại anh ấy.”
Tô Nhất Trần nghe thấy bên ngoài ầm ĩ một hồi, sau đó đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó cởi cúc áo, ném quần áo vào giỏ đựng quần áo bẩn.
Bây giờ đã là mùa thu và trời hơi se lạnh.
Dòng nước ấm lướt qua mặt Tô Nhất Trần, cuốn trôi đi những phong trần mệt mỏi sau hành trình của anh. Khu vui chơi giải trí trên đảo đã bắt đầu hình thành, mọi vật liệu, thiết kế đều được anh đích thân kiểm tra để đảm bảo an toàn…
Tô Nhất Trần vừa ngẫm nghĩ vừa quay người lại.
Anh lập tức nhìn thấy hai cái bóng nằm ngoài cửa phòng tắm.
Đôi chân của cậu cả run rẩy và cậu cả suýt trượt ngã.
Anh nhanh chóng rửa sạch bọt, mặc bộ đồ ngủ, mở cửa bước ra ngoài mà không lau khô nước!
Quỷ đào hoa hạ thấp giọng: “Ta chỉ liếc nhìn một cái thôi, chỉ thế thôi mà! Ta muốn xem có to không… nhầm, muốn xem có trắng không… à nhầm, ta muốn xem Tô tổng đã bình phục hoàn toàn chưa!”
Quỷ nhu nhược tay trái giữ chặt Quỷ đào hoa, tay phải níu chặt dì xấu xí, quỷ hồ đồ đứng đằng sau quỷ nhu nhược, cố gắng hết sức để bịt miệng nó.
Đi theo chị đào hoa sẽ có kẹo để ăn!
Chị đào hoa dặn đừng để quỷ nhu nhược lên tiếng, cho nên quỷ hồ đồ nhất định phải bịt miệng quỷ nhu nhược!!
Tô Nhất Trần bước qua một hàng dài những quỷ hồn mà không nheo mắt hay thay đổi sắc mặt.
Không có cách nào, đám quỷ này đang chặn cửa, nếu anh cố ý tránh né, bọn chúng nhất định sẽ phát hiện ra.
Quỷ khác không nói làm gì, nhưng nữ quỷ này đáng sợ quá.
Sau khi Tô Nhất Trần rời khỏi phòng tắm, anh đến bàn làm việc lấy đồ rồi nằm xuống giường ngủ.
Quỷ đào hoa thoát khỏi sự kìm kẹp của quỷ nhu nhược và nói: “Được rồi, không nhìn trộm nữa… Ta cũng buồn ngủ nên nằm xuống ngả lưng chút đây.”
“Đừng lo lắng, ta chỉ nằm trên giường và không làm gì cả.”
Quỷ nhu nhược thả quỷ đào hoa ra.
Miệng của phụ nữ là thứ dối trá.
Quỷ đào hoa sẽ không bỏ cuộc cho đến khi chịu chút đau đớn.
Quỷ đào hoa mỉm cười nhào về phía Tô Nhất Trần, không ngờ vừa đến gần giường đã bị ánh sáng vàng đánh bay.
Úi~
Quỷ đào hoa đập vào tường không gỡ ra nổi.
Trong mắt quỷ nhu nhược hiện lên ý cười: “Đáng đời”. Nó chắp tay sau lưng chậm rãi bước ra ngoài: “Chúng ta đi xem xem quỷ xui xẻo có để lạc mất quỷ ngụy thiện không.”
Quỷ hồ đồ: “Ta cũng đi đây!”
Dì xấu xí lùi lại một bước và nhanh chóng bỏ chạy.
Quỷ đào hoa: “Này, này…”
Ít nhất cũng kéo nó ra khỏi tường đã chứ!