Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Người khác hỏi vì sao cô ấy lại giết chết nó, cô ấy ú ớ với gương mặt kích động, hơi kéo quần áo ra, vu hãm nó cưỡng gian cô ấy!

Tất cả danh tiếng tốt đẹp của nó, đã bị hủy hoại toàn bộ chỉ trong chớp mắt!

Quỷ đạo đức giả tức giận nói: “Người trong thôn đều nói, bảo sao ta lại chịu thu nhận mẹ con bọn họ, thì ra là bởi vì có mưu đồ đen tối! Còn nói nếu đối xử tốt với mẹ con bọn họ thì sao lại để cho bọn họ ở chuồng heo!”

“Những người đó thật quá đáng, sao lúc trước lại không nói như vậy đó? Quả phụ kia vu oan ta xong bọn họ tin luôn, còn bịa đặt ta tệ hại như vậy nữa!”

Nó oán hận, nó cảm thấy khi mình còn sống đã làm người tốt nửa đời người, vốn nên được người người tôn trọng kính yêu mới đúng, già rồi cũng phải là bậc đức cao vọng trọng.

Cô ấy lại hủy hoại thanh danh của nó, rải nó trong nhà xí!

Khi đó nhà xí cực kỳ hôi thối! Chất thải cũng không được xử lý nên dưới hố toàn là giòi bọ.

Cả ngày lẫn đêm nó đều phải ngửi mùi hôi thối của nhà xí, sau khi chết không chỉ có thanh danh thối mà ngay cả tro cốt cũng thối luôn.


Nó hận!

Lũ quỷ lặng lẽ cách xa nó một chút.

Vừa rồi không thấy thế nào, hiện giờ lại cảm thấy bên người giống như có một đống phân vậy đó…

Quỷ xui xẻo: “Ui~ đi đây đi đây!”

Dì xấu xí: “Đừng thu loại quỷ này vào hồ lô linh hồn lô nha…”

Quỷ đào hoa: “Tiêu diệt thẳng luôn đi, ta thấy hồ lô linh hồn sắp thăng cấp rồi, mỗi lần hấp thu sát khí của ác quỷ, bên trong sẽ rộng ra gấp đôi… Vừa hay dạo gần đây ta cũng định trồng ít đồ ở bên trong.”

Quỷ đạo đức giả: “?”

Chờ một chút, không phải chứ, không thu thì sẽ tiêu diệt ư?


Nó theo bản năng nhìn thoáng qua hồ lô linh hồn mà bọn họ đang nhắc đến.

Hồ lô linh hồn áp chế một loại xao động làm nó cảm thấy bất an, giống như có thể nuốt chửng nó trong một ngụm, từ đó về sau nó sẽ hồn phi phách tán không còn tồn tại nữa…

Quỷ đạo đức giả lập tức nhào xuống dưới chân Túc Bảo, ôm chân bé tha thiết hô to: “Đừng thu ta! Ta, ta sẽ làm chó săn cho ngươi! ngươi bắt ta làm gì cũng được, xông pha khói lửa muôn lần chết cũng không chối từ!”

Lũ quỷ “…”

Túc Bảo vội vàng rút chân ra, gào rống một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ hoảng hốt lo sợ: “Sư phụ! Con không còn sạch sẽ nữa rồi! Trên người con toàn là phân!”

Quỷ đạo đức giả: “…”

Khóe miệng Kỷ Trường giật giật.

Túc Bảo kêu to rồi vào nhà tắm, bé ồn ào tắm rửa, ở bên ngoài cũng ngửi được mùi tươi mát của sữa tắm.

Quỷ nhu nhược bật cười lắc đầu, nó túm lấy quỷ giả dối: “Đi thôi, quan sát một tháng, vô dụng thì cho hồ lô linh hồn ăn.”

Quỷ đào hoa tránh ra xa: “Ngươi không sợ mùi thối của nó à!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận