Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm


Chồng của Tân Tử Manh cực kỳ bực bội, nhưng anh ta có còn làm được gì nữa đâu, chỉ biết cắn răng nhịn cơn bực tức xuống bụng mà thôi.
Anh ta chìa tay ra, gào thét inh ỏi: "Thôi được rồi, tôi chả rỗi hơi đâu mà cãi nhau với cô! Bán quách căn nhà chỉ vì muốn hơn thua với tôi, tôi đến cạn lời với cô luôn đấy! Chuyện lớn như thế mà cũng không chịu bàn bạc trước với tôi một tiếng, bộ cô không sợ bị người khác lừa đảo à? Còn nữa, cô còn mua biệt thự nữa đúng không? Đưa chìa khóa cho tôi!"
Tân Tử Manh khoanh hai tay trước ngực, hùng hổ không kém ai: "Mắc mớ gì tôi phải đưa chìa khóa cho anh chứ? Cút! Chẳng phải mấy người cứ ra rả bảo thích ở nông thôn còn gì, thế thì đi đi chứ!"
"Ngay từ đầu tôi đã nói rõ với anh rằng tiền của tôi, nhà của tôi là của tôi, không dính một xu nào của anh hết!"
Lúc này, cái giọng oang oang của mẹ chồng của Tân Tử Manh vọng tới trong khi còn chưa thấy bóng dáng bà ta đâu: "Đây là tài sản chung của vợ chồng cơ mà! Làm gì có chuyện không dính một xu nào chứ? Dù là nhà hay tiền thì một nửa đều thuộc về con tôi cả!"
Mẹ chồng Tân Tử Manh trợn mắt nhìn cô ấy một cách giận dữ.
Bà ta tức chết đi được!
Bọn họ ở nông thôn chờ lâu ơi là lâu mà vẫn chẳng thấy Tân Tử Manh vác mặt tới cầu xin bọn họ quay về đâu cả, đã thế con khốn này còn gói ghém hết đồ đạc của bọn họ mà vứt về nữa mới ghê chứ.
Nghe nói Tân Tử Manh còn mua cả biệt thự nữa, đúng là cứng đầu cứng cổ, khuyên hết nước hết cái cũng không chịu nghe, tức chết bà ta rồi!
"Tôi mệt rồi, không muốn cãi nhau với cô đâu.

Đưa chìa khóa cho chúng tôi, tôi muốn về nghỉ ngơi!" Mẹ chồng Tân Tử Manh bực bội quát tháo.
Tân Tử Manh giơ tay lên, đẩy mẹ chồng mình ra mà không chút ngại ngần, say đó cười khẩy: "Đòi vào nhà tôi ư? Vậy thì cầu xin tôi đi!"
Cô giẫm trên đôi giày cao gót cộp cộp ngồi trở về chiếc ghế dài một cách khinh thường, thấy ngay hai ba con đang hào hứng xem trò hay.
Thậm chí Túc Bảo còn đầu tàu vỗ tay bôm bốp: "Dì Tân ngầu quá xá!"
Tân Tử Manh: "..."
"Chúng ta đi thôi!" Tân Tử Manh cất máy tính vào túi xách, thể hiện sự bực bội và cụt hứng của mình ra mặt: "Mất hết cả tâm trạng."
Mộc Quy Phàm đứng lên, nhẹ nhàng bế Túc Bảo rồi ôm bé vào lòng bằng một tay.

Thấy Tân Tử Manh muốn bỏ đi thật, có vẻ tên chồng của cô ấy thấy bẽ mặt quá hay sao mà chuyển sang bặm trợn đe dọa: "Được! Cô được lắm! Hôm nay cô mà dám bước ra khỏi đây, cô có tin tôi ly hôn với cô ngay không!"
Tân Tử Manh xách túi đựng máy tính đi tính tiền rồi bỏ đi, không thèm ngoảnh lại lấy một lần nào.
Chồng Tân Tử Manh: "..."
Thái độ của Tân Tử Manh làm anh ta sượng trân chẳng biết phải làm sao, không còn cách nào khác, anh ta đành cố gắng tỏ ra mình vẫn ổn, bỏ ra khỏi đây.
Mẹ chồng Tân Tử Manh tức điên người đến nỗi tăng huyết áp, xây xẩm mặt mày.
"Ly hôn! Ly hôn với nó mau!" Bà ta giận dữ hét.
Chồng của Tân Tử Manh tỏ ra cáu kỉnh: "Mấy năm qua toàn cô ta kiếm được tiền cả, ly hôn thì con biết lấy gì mà ăn đây!"
Nào ngờ mẹ chồng lại phản bác: "Ai nói? Mẹ đã hỏi luật sư rồi, miễn là thu nhập kiếm được sau khi kết hôn, không cần biết là con kiếm được hay cô ta kiếm được thì tất cả đều thuộc về tài sản chung của vợ chồng cả."
Mẹ chồng Tân Tử Manh cười đắc chí: "Cho dù sau khi kết hôn, con không kiếm được một đồng nào thì tất cả số tiền mà cô ta kiếm được đều sẽ có thể chia một nửa cho con cả.

Luật là như thế mà!"
Bởi vậy mà về cơ bản, cho dù Tân Tử Manh có phải là người mua biệt thự hay không thì vẫn phải chia cho chồng cô ấy mà thôi.
Chồng Tân Tử Manh trông vui mừng đến là rõ: "Thật không? Mẹ hỏi họ rồi à?"
Mẹ chồng Tân Tử Manh khẳng định: "Tất nhiên rồi!"
Chồng Tân Tử Manh ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, thế thì tốt quá!
Mỗi khi cãi nhau, anh ta đều không dám đòi ly hôn thật cũng vì những năm qua quả thật anh ta là kẻ không có tiếng nói nhất trong nhà, chưa lần nào tự thân vận động, kiếm được một đồng tiền nào cả.
Ban đầu anh ta cứ ngỡ mình sẽ không được phân chia tài sản nếu ly hôn.
Còn giờ thì sao?

Chồng Tân Tử Manh nhếch mép: "Vậy thì con sẽ kiện cô ta và đòi ly hôn với cô ta, để xem đến lúc đó cô ta sẽ hối hận cỡ nào! Cầu xin con quay lại thế nào!"
Đợi Tân Tử Manh khóc lóc ăn năn đủ rồi, anh ta sẽ từ bi tái hôn với cô ấy.
**
Nhóm ba người Túc Bảo đi trên đường phố.
Túc Bảo tò mò hỏi: "Dì ơi, dì cũng muốn ly hôn ạ?"
Trẻ con còn nhỏ, chẳng hiểu nổi tại sao người lớn lại thích ly hôn đến thế.
Bé thấy Tân Tử Manh lắc đầu: "Không đâu con à."
Trước đó cô ấy cũng từng hỏi thăm về việc này và đúng y như rằng, nếu ly hôn thì toàn bộ số tiền mà cô ấy kiếm được sẽ bị xếp vào tài sản chung của vợ chồng, số tiền đó sẽ được chia một nửa cho chồng.
Nói cách khác, không cần biết tình trạng thực tế ra sao, miễn là thu nhập trong hôn nhân thì đều tính là tài sản chung cả.
Theo luật, thường thì cô ấy sẽ phải chia cho đối phương một nửa tài sản của mình cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Luật như này thật sự đem lại rất nhiều bất công trong trường hợp của Tân Tử Manh.
Nhưng mà...!Dường như họ đã bỏ quên mất một chuyện vô cùng quan trọng...
Túc Bảo lại càng không nghĩ tới, bé hỏi tiếp: "Thế dì Tân không sợ chú ly hôn với dì ạ?"
Tân Tử Manh chế nhạo: "Một là anh ta không dám, hai là cho dù anh ta dám nộp đơn ly hôn thật thì dì cũng không sợ."
Thứ nhất, dễ gì mà cái nhà đó chịu thả cô ấy đi.
Dù gì chồng cô ấy cũng quá là vô dụng, không còn Tân Tử Manh ở bên thì anh ta còn làm được gì khác ngoài ăn bám ba mẹ chứ?
Và mẹ chồng Tân Tử Manh cũng thừa biết điều đó.


Bà ta đâu muốn anh ta sống bám mình mãi, tất nhiên bà ta sẽ bấu víu cô ấy không chịu thả rồi.
Thứ hai, Tân Tử Manh tự tin mình sẽ vượt qua sóng gió này!
Đến ngã tư giao với quảng trường, cũng đã đến lúc Túc Bảo và Mộc Quy Phàm đi về.

Túc Bảo vẫy tay chào tạm biệt Tân Tử Manh: "Tạm biết dì Tân ạ, dì Tân cố lên nha!"
Tân Tử Manh gật đầu một cách chắc nịch: "Ừ! Cố lên!"
**
Vừa về đến nhà, quả nhiên Tân Tử Manh nhận được cuộc gọi từ một luật sư.

Luật sư thông báo rằng chồng cô ấy đã ra tòa nộp đơn ly hôn, yêu cầu thảo luận về vấn đề phân chia tài sản đấy."
"Có gì đâu mà phải thảo luận." Tân Tử Manh đang soi gương định tẩy trang thì nghe vậy, cô ấy lại cầm cây son lên tô lại, hết há miệng to để tô son đến bặm môi.
Luật sư ở đầu dây bên kia nhắc nhở: "Là thế này, tôi đã nghe chồng cô trình bày tình trạng thu nhập của gia đình cô trong thời kỳ hôn nhân.

Cô Tân, tôi phải nhắc nhở cô một chuyện, đó là mặc dù kể từ thời điểm kết hôn, chỉ có mình cô trong gia đình có thu nhập nhưng khi ly hôn, chồng cô vẫn có quyền được chia một nửa tài sản, bao gồm cả căn biệt thự mà cô vừa mua."
Tân Tử Manh khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, từ tốn trả lời: "Vậy chắc chắn tên chồng quý hóa đó của tôi cũng chưa nói với anh rằng, số tài khoản đã chuyển tiền nhuận bút cho tôi là của mẹ tôi nhỉ?"
"Chúng tôi đã kết hôn với nhau được ba năm, ai nói người kiếm ra tiền luôn là tôi chứ? Tôi là đàn bà con gái, làm gì có bản lĩnh nào, số tiền đó toàn là ba mẹ tôi cho cả đấy."
"Tiền ba mẹ cho thì đâu thể tính là tài sản chung được!"
"Anh ta muốn ly hôn thì được thôi, tôi sẽ đến đó ngay."
Dứt lời, Tân Tử Manh cúp điện thoại cái rụp.
Ở đầu dây bên kia, chồng Tân Tử Manh bàng hoàng đến nỗi sắp rớt cả hàm sau khi nghe cuộc gọi của hai người qua loa ngoài.

Mẹ chồng Tân Tử Manh hốt hoảng la lên: "Nghĩa là sao? Sao lại không tính là tài sản chung chứ?"
Luật sư bối rối hỏi: "Tất cả số tiền mà anh nhận được trước đó đều được chuyển từ thẻ mẹ vợ anh qua tài khoản của anh à?"
Chồng Tân Tử Manh: "Đúng vậy..."
Lúc cả hai mới vừa kết hôn, Tân Tử Manh ký hợp đồng làm tác giả sáng tác với một trang web nhỏ nhưng do bản hợp đồng của trang web ấy quá khắt khe, yêu cầu Tân Tử Manh chỉ viết bài và đăng tải độc quyền tại trang web của họ với thông tin trên thẻ căn cước công dân.
Nói cách khác, không được sự cho phép của họ, Tân Tử Manh tuyệt đối không được viết sách cho những trang web khác.
Tân Tử Manh không còn cách nào, đành phải lén lút dùng thẻ căn cước của mẹ mình để đăng ký tại trang web hiện tại, sử dụng một bút danh khác và viết từng tác phẩm một.
Sau này, tài khoản ấy của mẹ Tân Tử Manh đều do anh ta giữ và chuyển tiền từ đó đến nay...!Sao lại...
Luật sư bảo: "Vậy thì hết cách rồi.

Vợ anh dùng thông tin trên thẻ căn cước của mẹ anh để đăng ký bút danh, tiền nhuận bút cũng được gửi đến tài khoản của mẹ cô ấy.

Như vậy thì khi tiến hành chứng thực, số tiền này sẽ thật sự thuộc về mẹ cô ấy, chuyển cho các anh dùng thì xem như tài sản được ba mẹ cho, không liên quan gì đến hai người cả."
Hai mẹ con ngây ra như phỗng.
Mẹ chồng Tân Tử Manh hoang mang lớn tiếng chất vấn: "Nhưng chính nó là người kiếm tiền cơ mà! Có phải mẹ nó đâu! Bọn nó nói dóc đấy!"
Luật sư: "Hai người có bằng chứng chứng minh không? Nói thì hơi khó nghe, nhưng chỉ cần vợ anh và mẹ vợ anh thống nhất lời khai thì hai người không còn cách nào nữa đâu."
Nói xong, luật sư không muốn quan tâm đến bọn họ nữa, đứng dậy bỏ đi ngay.
Mẹ chồng Tân Tử Manh run cầm cập: "Không công bằng...!Thế này không công bằng!"
Nhiều tiền như thế cơ mà, sao bọn họ lại không được chia lấy một đồng nào chứ?
Lẽ nào họ phải quay về cầu xin Tân Tử Manh thật ư?
Không, không thể nào, Tân Tử Manh mới là kẻ phải bị bà ta vứt bỏ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận