Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Cô ta đành phải nói: “Đúng rồi anh Tô, vì thân phận đặc thù của cậu chủ Tô nên viện trưởng chúng tôi đã đặc biệt thông báo phải chăm sóc thật tốt. Cho nên sau khi cậu chủ Tô xuất viện, một trong những bác sĩ phụ trách là tôi sẽ đến nhà thăm khám. Dù sao cậu chủ Tô cũng phẫu thuật não, vẫn cần tái khám. Thời gian là một tuần, một tháng, nửa năm sau khi xuất viện…”

Tô Tử Lâm từ chối: “Không cần.”

Nhà bọn họ có bác sĩ là Tô Ý Thâm, ngày nào cũng có thể thăm khám, không cần một tuần, một tháng hay nửa năm lại để người ngoài phải ghé qua.

Diêu Thi Duyệt lập tức im lặng.

Trong lòng cô ta có chút khó chịu, bình thường bác sĩ sẽ không đến tận nhà thăm khám cho bệnh nhân, sẽ chỉ dặn dò bệnh nhân sau khi xuất hiện thì đến bệnh viện theo thời gian cố định để tái khám.

Cô ta chủ động ngỏ lời, vốn đã có cảm giác mình mong ngóng muốn đến thăm khám.

Không ngờ lại bị từ chối.

Diêu Thi Duyệt ổn định tâm trạng rồi mới có thể tiếp tục với thiết lập bác sĩ nữ lạnh lùng của mình, cô ta gật đầu nói: “Vậy được, có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi.”

Cô ta không thể nóng vội được, sau này chỉ có thể tìm cơ hội để ngẫu nhiên gặp gỡ.

Hai tay Diêu Thi Duyệt đút túi áo khoác, cười nói với Tô Tử Tích: “Chúc mừng cháu xuất viện. Hôm nay em trai em gái cháu đến đón cháu xuất viện sao? Em gái cháu thật đáng yêu.”

Cô ta nói, vì để thể hiện mình rất bình dị gần gũi mà còn đưa tay ra muốn xoa đầu Túc Bảo.

Dường như từ trên xuống dưới nhà họ Tô đều rất cưng chiều đứa bé này, trước tiên cô ta phải được lòng đứa bé này đã.

Túc Bảo nghiêng đầu đi.

Sau lưng cô bé, không biết Tiểu Ngũ đã kéo khóa balo thú cưng ra từ lúc nào, nó ngậm quần áo Túc Bảo rồi trèo lên đứng trên vai cô bé.

Diêu Thi Duyệt không chạm được vào Túc Bảo, cô ta vừa sợ vừa ngạc nhiên nói: “Ồ, đây là cháu nuôi sao? Thật là một con vẹt ngoan ngoãn!”

Tiểu Ngũ làm động tác trợn trắng mắt (đáng tiếc chim không thể trợn mắt): “Ôi ôi, giả vờ thật tốt nha! Có dám giả thêm chút nữa không!”

Nói xong nó còn cố ý vươn móng vuốt của mình ra, gật gù đắc ý nói: “Ừm ừm, năm giờ! Năm giờ! Đồng hồ lớn của tôi! Không có gì ngạc nhiên, không có gì nguy hiểm, lại năm giờ rồi! Đến thời gian uống trà á!”

Hai câu cuối còn nói tiếng Quảng Đông… Hành động nâng móng lên được phát huy vô cùng chuẩn chỉnh.

Sắc mặt Diêu Thi Duyệt cứng đờ.

Con vẹt chết tiệt này… Đáng ghét, làm người khác vô cùng khó chịu!

Vừa rồi cô ta còn mới khen nó ngoan nữa!

Diêu Thi Duyệt ngượng ngùng cười nói: “Con vẹt này thật thú vị.”

Nói xong, cô ta vô thức đưa tay chạm vào con vẹt để thể hiện sự hào phóng và không so đo những bất bình trong quá khứ.

Tuy nhiên, cô ta không hiểu thói quen của loài vẹt.

Đừng tùy tiện chạm vào một con vẹt, nó sẽ cắn người.

Tiểu Ngũ không buồn nghĩ gì mà tát Diêu Thi Duyệt một cái thật mạnh, Diêu Thi Duyệt kinh hãi lùi về phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Tiểu Ngũ: “Chậc chậc, có chút tài mọn mà dám múa rìu qua mắt thợ hả? Thiên Long hùng mạnh!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui