Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Sơn trang nhà họ Mộc.

Vị đường chủ nào đó vừa làm xong nhiệm vụ trở về từ bên ngoài, toàn thân mang theo sát khí, thoang thoảng mùi máu tươi.

Trong lòng lại ôm một con chó con.

Con chó con khoảng chừng ba bốn tháng tuổi, bị một người đàn ông vạm vỡ mang theo sát khí ôm vào trong ngực, run rẩy lẩy bẩy.

Đường chủ bước vào sơn trang, đi một đoạn đường tới sau núi.

Phía sau núi có một khoảng đất trống, rộng bằng sân bóng, mọc một ít cỏ dại. Bên cạnh dựng mấy căn nhà thấp bé, bốn phía khá là quang đãng, nhưng lại có thể che gió che mưa.

Đường chủ tiện tay thả con chó xuống, gọi một người tới dẫn con chó đi.

Mộc Quy Phàm mang Túc Bảo trở về, nói: “Ba có làm một trạm nhận nuôi.”


Lần trước hắn đã nhìn ra, nhóc con muốn giúp đỡ đám mèo chó hoang, nhưng sao trẻ con có thể thành lập được trạm nhận nuôi chứ.

Sơn trang của nhà họ Tô cũng rất lớn, nhưng một là bà cụ đang trồng rau trong sơn trang, tu sửa hoa viên, xa hơn một chút cũng có hàng xóm, nếu thu nhận toàn bộ chó mèo về, không khéo sẽ gây ầm ĩ đến hàng xóm.

Nếu Túc Bảo mà mang chó mèo về thật, đương nhiên người nhà họ Tô sẽ không phản đối, cũng có thể mời người về chăm sóc cho chúng nó, nhưng cá nhân Mộc Quy Phàm cảm thấy, không cần thiết phải biến nhà họ Tô thành trạm nhận nuôi.

Nhưng sơn trang nhà họ Mộc lại không giống, sơn trang nhà họ Mộc là sơn trang thật, bởi vì muốn huấn luyện nên địa bàn rất lớn, núi rừng sông nước đồng bằng đều mô phỏng theo dạng thực chiến quy mô nhỏ.

Vì thế Mộc Quy Phàm đã ra một mệnh lệnh, cứ hễ đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài mà gặp phải chó mèo hoang cần được cứu trợ, đều phải tiện tay mang về.

Trong khoảng thời gian này, các sát thủ trong sơn trang nhà họ Mộc gần như đã quen với việc cứ hễ ra ngoài là lại mang theo một con mèo hoặc là chó trở về, đối thủ đều sợ ngây người, bạn có tưởng tượng được cảnh một giây trước tên sát thủ nào đó còn đang hừng hực với mình, một giây sau lại nhặt một con mèo hoang nhét vào trong túi không?

Túc Bảo “oa” một tiếng, ngạc nhiên vui mừng nói: “Ba giỏi quá đi!”


Thấy Mộc Quy Phàm tới, mười mấy con chó sủa inh ỏi lao tới, nhưng trước khi lao tới lại phanh chân, rốt cuộc vẫn thấy kính sợ Mộc Quy Phàm, ra sức vẫy đuôi.

Túc Bảo cười ha ha: “Lắc đuôi mạnh thật đó, cái mông cũng lắc theo luôn.”

Những con chó mèo hoang này không mời chuyên gia đến chăm sóc, bình thường chỉ do đường chủ với thuộc hạ trong sơn trang nhà họ Mộc chăm sóc thôi, bọn họ làm nhiệm vụ trở về rảnh rỗi sẽ tắm rửa cho chó mèo, làm cây mèo vân vân, thần kỳ nhất là trước đó có một vài người chấp hành nhiệm vụ trở về sẽ mang theo chút chướng ngại tâm lý, lúc chăm sóc cho những con chó mèo này lại như được chữa lành.

Túc Bảo nhìn một đám chó con lông xù được tắm táp sạch sẽ, không nhịn được sờ lên.

Đám chó con thử đụng vào tay Túc Bảo, lại liếc Mộc Quy Phàm một cái, thấy người đàn ông ở trước mắt này đang vui, lúc này mới dám chơi đùa với Túc Bảo.

Cả buổi chiều Túc Bảo đều chơi ở đây, bé con vừa mới chạy ra, sau lưng lập tức có một đàn chó bám theo, Túc Bảo hái hoa trên đồng cỏ, đám chó con sẽ điên cuồng chạy ở ngay bên cạnh, có con chó ngậm lá cây, ngậm cành cây về cho bé.

Còn có một con chó cỏ ngậm một hòn đá trở về đưa cho bé.

Túc Bảo nhìn thấy tảng đá, lắc đầu nói: “Không cần đá.”

Nói xong ném hòn đá ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận