Chuyện lớn, máu chảy thành sông?
... Kỷ Trường vùi đầu lật sách.
Đúng lúc này, Huyền Linh đột nhiên nhảy xuống từ trên cây, đột nhiên nhào về phía Tiểu Ngũ!
Tiểu Ngũ giật mình bay lên: “Đậu má, đậu má!”
Nó không ngờ khi Túc Bảo đang ở đây mà lão Lục cũng dám ra tay với nó.
Lông vũ trên cánh đã bị nhổ mất một cây.
Quả nhiên là “máu chảy thành sông”!
Kỷ Trường không khỏi xoa trán, đột nhiên có cảm giác mình hơi mẫn cảm rồi thì phải. Lời nhắc nhở về Túc Bảo lâu lắm rồi không xuất hiện trên sách, vì vậy hắn vẫn luôn cảm thấy có chút bất an.
Túc Bảo vớt Huyền Linh lên bằng một tay, đặt ở trước mặt dạy dỗ: “Huyền Linh, không được dọa Tiểu Ngũ!”
Huyền Linh ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt Túc Bảo, tủi thân kêu meo meo, Túc Bảo chợt nghĩ đến điều gì đó – -: “Đừng bảo lúc em ở nhà lại bị Tiểu Ngũ bắt nạt đấy nhé?”
Huyền Linh: “Meo meo meo!”
Tiểu Ngũ thấy vậy thì sao có thể ngồi yên cho được?
Nó bay đến đậu lên vai Túc Bảo, nước mắt lưng tròng: “Hu hu hu, Bảo à, đều là lỗi của tui, lão Lục chỉ muốn trả thù tui một chút mà thôi, tui không sao. Tui không muốn hai người vì tui mà cãi nhau!”
Túc Bảo: “?”
Lời này giống như đang xin lỗi nhận sai, nhưng hình như lại có chút không đúng lắm.
Không xác định được, để xem lại xem.
Túc Bảo nghiêng đầu, nhìn về phía Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ ngậm lông vũ bị nhổ trong miệng, rất cố gắng cắm nó về chỗ cũ, vẻ mặt cực kỳ “buồn thiu và đau đớn”: “Không sao, tui chỉ bị gãy một cái cánh thôi, mà lão Lục, thứ nó mất đi lại chính là tình yêu!”
Túc Bảo: “?”
Hân đầu to: “?”
Tô Tử Du: “…”
Thật hết chỗ nói mà.
Con chim này học được nhiều lời thoại như thế ở đâu ra vậy, bình thường rốt cuộc nó đã làm gì ở nhà thế.
Vẻ mặt Túc Bảo bối rối, những lời này quen quá, cứ như bé đã từng xem được trong một bộ phim truyền hình máu chó vậy!
Bé lắc đầu, nhíu đôi mày nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc: “Sau này không được phép cãi vã, đánh nhau nữa, chỉ có những đứa trẻ hư mới cãi nhau đánh nhau!”
Huyền Linh ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, dụi đầu vào Túc Bảo.
Tiểu Ngũ cũng thật biết phối hợp, nó dụi cái đầu nhỏ vào người Túc Bảo nói: “Tiểu Ngũ ngoan, Tiểu Ngũ ngoan!”
Túc Bảo bị nó cọ cọ lại bật cười khúc khích.
Chó săn ngẩng đầu nhìn bát cơm không muốn ăn.
Túc Bảo thở dài: “Sao lại không muốn ăn? Không được thế đâu! Khi ốm thì phải ăn thật ngon để có sức!”
Bé ôm đầu gối, tựa cằm lên đầu gối và nghiêng đầu nhìn con chó săn.
Con chó săn im lặng nhìn bé.