Túc Bảo và Tô Tử Du suýt hét lên.
Bóng đen ở cửa nói: “Chuẩn bị đi đâu?”
Đó là giọng nói của Tô Tử Chiến…
Tô Tử Chiến mặc đồ ở nhà màu xám, cau mày nói: “Lần sau nhớ gọi anh trước nhé.”
Túc Bảo ngơ ngác nói: “Được nha…”
Tô Tử Du cũng trưng ra bộ mặt ngơ ngác: “Không thành vấn đề nha, anh trai…”
Chẳng ngờ anh trai cậu lại muốn lẻn đi cùng, thật kỳ lạ!
Tô Tử Chiến điều chỉnh lại chiếc đồng hồ công nghệ cao trên cổ tay, lạnh lùng nói với vẻ kiêu ngạo: “Em quá ngu ngốc, anh sợ em sẽ lại bị một người phụ nữ ngốc nghếch bắt cóc.”
Vậy thì cậu biết đi đâu tìm em trai? Ngốc thế thì tốt nhất đừng tự ý ra ngoài, tránh trường hợp cuối cùng cậu vẫn phải đi tìm…
Tô Tử Du: “…”
Không thể không nói, những đứa trẻ bảy, tám, chín tuổi là những đứa trẻ to gan lớn mật nhất.
Trẻ em ở độ tuổi này không nhận thức được nguy hiểm và vô cùng dũng cảm, dám một mình vượt núi, băng sông, đến các quán cà phê Internet ở các quận cách xa hàng chục km để lướt web, dám cùng bạn bè đạp xe vòng quanh thế giới, hại cho người lớn phải tìm kiếm khắp nơi, ngày nay tin tức tìm trẻ lạc vẫn luôn tràn ngập trên báo đài.
Túc Bảo cùng hai anh trai bước ra khỏi sân, đi tìm con chó hoang và Thủ Vọng rồi dắt chúng bỏ chạy.
Tô Tử Du lo lắng hỏi: “Em ơi, sao phải mang theo chó?”
Túc Bảo trả lời rất chuyên nghiệp: “TV diễn thế suốt mà anh”.
Mang theo chó sẽ tìm được người.
Bé là một đứa trẻ đúc kết được nhiều bài học từ TV nha.
Tô Tử Du không nói nên lời.
Ba đứa trẻ đi đến khu rừng nhỏ ở sân sau, tường quá cao nên không trèo ra được, bọn trẻ quyết định bò qua chuồng chó.
Túc Bảo nói: “Em bò trước.”
Tô Tử Du kéo Túc Bảo lại: “Không được, lỡ như trong hốc có rắn thì sao? Anh bò trước.”
Tô Tử Chiến: “…”
Cậu câm nín, nằm bò xuống rồi nho nhã bò qua hốc, dáng vẻ hoàn toàn khác với cậu nhóc luôn lặng lẽ đọc Shakespeare trước đây.
Túc Bảo đi ở giữa, Tô Tử Du đi cuối, đi được nửa đường, Tô Tử Du vô tình nhớ tới nữ quỷ trong giấc mơ hồi nãy, cậu luôn có cảm giác nữ quỷ đang bò sau lưng nên nhất thời đẩy người nhanh hơn.
Sau đó cậu va vào mông Túc Bảo.
Túc Bảo ngã nhoài: “Ối…”
Tô Tử Chiến lập tức kéo Túc Bảo dậy, ôm bé vào lòng, cau mày nói: “Có sao không em?”
Cậu còn nhớ buổi chiều Túc Bảo khóc lóc hỏi răng cửa đã rụng chưa.
Túc Bảo nói: “Em không sao, răng cửa của em vẫn còn nha!”
Tô Tử Chiến: “…”
Mộc Quy Phàm ngồi trên tường, nhìn ba đứa nhóc đang chui ra ngoài như những hiệp sĩ.