Ông ta nhớ đến chuyện năm đó, bất mãn nói: “Đều do Diêu Linh Nguyệt! Lúc trước ta đã sắp xếp xong người cho cô ta, mặc dù đối phương đã tám mươi tuổi nhưng lại là đời sau của nhà họ Diêu… Làm tốt nói không chừng nhà họ Diêu đã có thể quay về thời huy hoàng, cô ta lại tự tiện chủ trương!”
Diêu Thi Duyệt nhìn về phía quan tài.
Năm đó chị cô ta đáng lẽ phải ngủ với lão già tám mươi tuổi mới đúng, trời xui đất khiến thế nào mà lại ở cùng với tổng giám đốc Tô, mỗi lần nhớ đến điều này cô ta đều cảm thấy trái tim như bị côn trùng gặm, vừa đố kị vừa hận.
Sau khi chị cô ta phát sinh qua hệ với tổng giám đốc Tô, trưởng lão giận dữ, dùng xích sắt cầm tù cô ấy, mãi cho đến khi cô ấy sinh ra đứa bé thứ nhất.
Trưởng lão cảm thấy huyết mạch của đứa bé kia không đủ tinh khiết, muốn mang đứa nhỏ đi, chị gái cô ta lại thoát khỏi xiềng xích mang đứa bé bỏ trốn.
Đương nhiên cô ấy không thể chạy thoát, người nhà Vu thần, sao có thể chạy trốn được?
Sau khi bị bắt, trưởng lão lại lập tức thu xếp cho đứa bé thứ hai, vẫn là lão già kia, đáng tiếc không thành.
Sau đó lão già tám mươi tuổi kia không đợi được, chết rồi.
Trưởng lão hết cách, chỉ có thể trút hi vọng lên người đứa bé thứ hai, nghĩ đến việc huyết mạch không thuần nhưng ít nhiều gì cũng giữ được huyết mạch Vu thần, bồi dưỡng từ nhỏ, tương lai nhất định sẽ mạnh hơn mẹ nó gấp trăm ngàn lần.
Ai ngờ cô ấy lại mang con bỏ chạy lần nữa…
Trong lòng Diêu Thi Duyệt vô cùng ghen tị, không hiểu vì sao người yếu ớt như chị cô ta lại có thể may mắn như vậy!
Trưởng lão tự mình nói, suy nghĩ của Diêu Thi Duyệt bị cắt ngang, cô ta hoàn hồn: “Nhất định phải đưa hai đứa bé của nhà họ Diêu về, nghe không?”
Diêu Thi Duyệt liên tục gật đầu: “Vâng vâng…”
Nhưng đưa về như thế nào, đánh không lại, tiền cũng không nhiều như người ta, thế lực cũng không rộng như họ!
Những ông chủ quặng mỏ bọn họ quen biết đâu ai dám đắc tội với nhà họ Tô vì bọn họ đâu?
Diêu Thi Duyệt nhớ đến cảnh ngoài cổng trường tiểu học chiều nay, cảm giác mông vẫn còn đau…
Đúng lúc này, người chết sống trong quan tài dường như đã nghỉ đủ, miệng phát ra tiếng gào thét, dùng sức kéo tay phải của mình.
Hai lòng bàn tay, hai lòng bàn chân, xương bả vai, xương hông của cô ấy đều bị đóng đinh, ngoài tay chân ra thì xương bả vai và xương hông đều bị đóng đinh dày hai đốt ngón tay.
Diêu Thi Duyệt kinh hãi nói: “Trưởng lão, chị của tôi, chị ấy chắc là không trốn được đâu đúng không…”
Cô ta nhìn về phía tay phải của chị mình, bàn tay bị đinh đóng xuyên qua đã cách vách quan tài mấy cm, không dán chặt vào vách quan tài như trước đó.
Trưởng lão nhíu mày nói: “Cô ta không thoát được!”
Tốc độ của thứ trong người Diêu Linh Nguyệt ngày càng nhanh, đôi tay cứng đờ vì dùng sức của cô ấy lại rũ xuống.
Diêu Thi Duyệt thở dài một hơi, nhìn chị mình bị đính trong quan tài, không cảm thấy kinh dị mà ngược lại còn cảm thấy thoải mái…
Cho tranh với cô ta này!
Diêu Thi Duyệt nói: “Trưởng lão, nhà họ Tô trông mấy đứa nhỏ rất chặt, chúng tôi căn bản không đến gần được.”
“Nhưng đứa bé hơn rất để ý đến mẹ mình, trước tiên chúng ta có thể ra tay từ nó trước.”