Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Nỗi lo lắng trong lòng Túc Bảo được xua tan, bé hỏi: “Sư phụ, xác sống là cái gì?”

Kỷ Trường liếc nhìn Diêu Linh Nguyệt trong quan tài và nói: “Ở vùng biển có một loại Vu sư. Họ tự xưng là Vu thần. Họ rất giỏi chế tạo thứ bột zombie. [1]. Nếu sử dụng thứ bột này trên người sống, người sống sẽ mất đi ý chí, thân thể cứng ngắc, không có khả năng suy nghĩ, không cảm thấy mệt mỏi, không cảm thấy đau đớn khi bị thương.”

[1]: Zombie hay còn gọi là cương thi, quỷ nhập tràng.

“Người đó giống như cương thi, bất tử, bị các Vu sư sử dụng làm nô lệ.”

Tô Tử Du sửng sốt: “Đây chính là truyền thuyết có từ lâu của bọn họ sao?”

Kỷ Trường: “Có thể coi là truyền thuyết, nhưng không ít người từng trải qua trải nghiệm như vậy. Một số truyền thuyết của vùng biển còn được dựng thành phim, sau đó cũng có người đến để chứng thực và lôi kéo những người hâm mộ zombie.”

“Đó là một loại thuốc hướng thần làm tê liệt thần kinh của con người… có lẽ vậy.” Kỷ Trường không quá chắc chắn với suy luận của hắn.

Quả thực Vu thần có chút thủ đoạn, chẳng hạn như Vu thuật và Chung Trùng, có điều, Vu thần chính thống đã biến mất từ lâu rồi.


Ngày nay chỉ còn lại những ‘cương thi’ được tạo ra từ các loại thuốc, nhưng chưa ai tìm ra cách chế tạo thuốc của gia tộc Vu sư…

Kỷ Trường nhìn Diêu Linh Nguyệt: “Chắc chắn nhà họ Diêu đã dùng loại bột zombie này để biến Diêu Linh Nguyệt thành xác sống. Ở vùng biển có ghi chép về trường hợp xác sống biến thành cương thi đã sống lại.”

Túc Bảo tràn đầy hi vọng: “Vậy mợ cả còn sống ạ?”

Kỷ Trường không nói gì và cũng không đưa ra câu trả lời chắc chắn.

Loại chuyện này… không thể nói chắc chắn được.

Không biết nhà họ Diêu đã dùng phương pháp gì, hơn nữa Diêu Linh Nguyệt còn mắc kẹt ở đây lâu như vậy…

Có thể cô vẫn còn sống, nhưng cho dù được cứu thì vẫn chỉ là một cái xác biết đi…


Tô Tử Chiến gần như bóp nát lá bùa trong tay, cuối cùng cậu nói: “Đầu tiên… đưa mẹ anh ra ngoài trước!”

Trong lòng cậu cũng vô cùng chấn động, trước đó cậu luôn bài xích việc bị mẹ bỏ rơi.

Nhưng, cậu không ngờ bây giờ lại nhìn thấy mẹ cậu bị đóng đinh ở đây, cậu và em trai đều không biết rõ rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì.

Tô Tử Du lập tức muốn đi xuống kéo người ra khỏi quan tài, nhưng Túc Bảo đã tóm lấy cậu và nói: “Anh ơi, đừng cử động, để em.”

Đang nói chuyện, người phụ nữ trong quan tài đột nhiên đảo mắt, nhìn đăm đăm vào Tô Tử Du.

Tim Tô Tử Du đập thình thịch.

Hình dung đôi mắt này như thế nào nhỉ?

Giống như một người đã chết được ba ngày bỗng nhiên bật dậy, hoặc giống như một con búp bê trong tủ bỗng nhiên có ý thức.

Ánh mắt đờ đẫn và cứng ngắc khiến người ta sợ hãi.

Không biết vì lý do gì, sau khi nhìn chằm chằm vào Tô Tử Du, người phụ nữ trong quan tài không dời mắt đi nữa, Tô Tử Du di chuyển đến đâu, ánh mắt cô cũng dõi theo đến đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận