Cổ họng cậu như mắc một cục bông gòn, cậu nghẹn ngào gọi tiếp: “Mẹ ơi…”
Diêu Linh Nguyệt không có bất cứ phản ứng gì, cô vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm tay cô của Tô Tử Du.
Tô Tử Du lau nước mắt, mỉm cười nói: “Chúng ta về nhà được không mẹ?”
“…”
Diêu Linh Nguyệt lại nhìn chằm chằm vào mặt Tô Tử Du.
Cuối cùng, Tô Tử Chiến không kìm lòng thêm được nữa, cậu tiến lên nói: “Đi thôi… Nơi này có nguy cơ lở đất, không nên ở lâu.”
Nói xong, cậu hơi do dự liếc nhìn Diêu Linh Nguyệt rồi quay người đi ra ngoài trước mà không nói lời nào.
Diêu Linh Nguyệt đứng trong quan tài, cứng ngắc không nhúc nhích.
Tô Tử Du kéo mẹ cậu nhưng rồi phát hiện không thể kéo được, cậu cảm giác như đang kéo một cái cân nặng năm trăm tấn…
Cậu sửng sốt hỏi: “Em ơi, mẹ anh không đi được à?”
Túc Bảo ngồi xổm trước nén hương đang cháy, rút tro trong đất ra để đảm bảo không còn côn trùng sống sót.
Dù sao sư phụ đã nói rằng những con côn trùng sưng tấy này rất quỷ quyệt và nguy hiểm.
Nhìn thấy một con sâu róm đang bò ngang qua, Túc Bảo đập lá bùa vào nó như đánh con muỗi, con sâu róm lập tức biến thành tro khi chưa kịp phản ứng gì,
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật: Đó chỉ là một con sâu bướm bình thường thôi mà!
Sau khi xác nhận không còn côn trùng sống sót, Túc Bảo hoàn hồn, ngẩng đầu lên nói: “Gì ạ?”
Tô Tử Du: Em gái cậu có bị nhiễm cung phản xạ của Tô Tử Tích không nhỉ?? Tô Tử Du khịt mũi, hỏi lại: “Anh vừa hỏi mẹ của anh không thể đi được sao?”
Túc Bảo ngước nhìn Diêu Linh Nguyệt.
Quan tài khá sâu, lúc này cô đang đứng bất động trong quan tài, ánh mắt gần như ngang tầm với Tô Tử Du.
“Có lẽ mợ cả không nghe được lời anh nói.” Túc Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: “Sư phụ em nói, xác sống không phải cương thi, mợ cả có thể tự leo lên, nhưng có thể mợ cả không biết mình có thể làm được điều đó.”
Tô Tử Du gật đầu, hóa ra là như vậy.
Cậu kiên nhẫn nắm tay Diêu Linh Nguyệt, thì thầm như một người lớn đang dỗ dành trẻ con: “Bò…bò lên từ đây, mẹ có nghe thấy không?”
Túc Bảo phủi bụi trên tay, nói: “Để em!”
Sau đó, bé chạy đến thì thầm vào tai Diêu Linh Nguyệt: “Mợ cả! Bò lên nào! Như thế này nè…”
Bé nhảy vào quan tài, tự mình làm mẫu và dùng tay chân trèo lên.
Diêu Linh Nguyệt ngơ ngác vặn cổ, nhìn chằm chằm Túc Bảo một lát rồi lập tức quay đi, tiếp tục nhìn đăm đăm Tô Tử Du.
Tô Tử Du: “Lẽ nào mẹ anh muốn anh làm mẫu?”
Cậu cũng nhảy vào quan tài…
Kết quả, Tô Tử Du đã hét to khi trông thấy dưới quan tài có một lớp xương trắng: “Mẹ kiếp…”
Diêu Linh Nguyệt ngơ ngác nhìn Tô Tử Du, môi cô khẽ mấp máy như muốn xác nhận hai chữ này là cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không phát ra âm thanh nào.
Tô Tử Du cố bình tĩnh lại.