Có người thua thì chắc chắn sẽ có người thắng, còn nếu có người thắng thì sẽ có người thua… Dù thắng hay thua thì cũng sẽ bị quỷ hồn giật tóc.
Những ác quỷ còn cược xem đầu cô ta hay Diêu Kinh Vân sẽ bị hói trước.
Quỷ xui xẻo hưng phấn nhìn Diêu Thi Duyệt: “Chắc chắn cô ta sẽ bị hói trước, lần này ta nhất định thắng!”
Quỷ nhu nhược mỉm cười nhẹ nhàng và nói: “Ngươi đã từng thắng cược bao giờ chưa?”
Quỷ xui xẻo “…”
Quỷ hồ đồ nói: “Không biết khi nào đám người Túc Bảo mới ra ngoài… Trời gần sáng rồi, này, không biết tóc của hai người này có còn sợi nào tới lúc Túc Bảo đi ra không.”
Quỷ đào hoa lười biếng tựa đầu: “Sợ cái gì? Hết tóc để vặt thì bắt đầu nhổ răng. Đánh cược xem ai nhổ hết răng trước! Đêm nay nhất định sẽ không nhàm chán rồi.”
Quỷ nhu nhược lắc đầu, “Thật quá tàn nhẫn… Ta đề nghị bắt đầu từ răng cửa…”
Túc Bảo đã nói, không cần phải lịch sự với người xấu.
Thân là ác quỷ như chúng mà chưa ra tay giết chết hai người đang ngồi đây đã là lương thiện lắm rồi.
Mặt Diêu Thi Duyệt buồn bã, chưa bao giờ cô ta mong đợi đám người Tô Tử Du như bây giờ.
Diêu Kinh Vân cũng rất tức giận, khi tiểu thiếu gia nhà họ Diêu bước ra sẽ là lúc đám ác quỷ này phải trả giá!
Rõ là… ức hiếp người quá đáng!
Ông ta chưa bao giờ bị xúc phạm khủng khiếp như vậy.
Diêu Thi Duyệt thấp thỏm như ngồi bàn chông- đây không phải là một thành ngữ, mà là một nghĩa đen.
Quỷ xui xẻo tìm được mấy chiếc gai ở đâu đó và bắt cô ta ngồi lên.
Hôm nay mông của cô ta phải chịu đựng sự khốn khổ chưa từng có.
Lúc này, cô ta vui vẻ nói: “Tôi ù rồi!!”
Quỷ xui xẻo tức giận tát cô ta một cái.
Diêu Thi Duyệt ôm đầu rên rỉ, thua cũng sẽ bị đánh, thắng cũng sẽ bị đánh!
Nữ quỷ tân nương cười lớn, giơ tay giật một nắm tóc của Diêu Kinh Vân.
“Ông ta sắp trọc đầu rồi, nô gia sắp thắng rồi.” Nó hưng phấn nói.
Diêu Kinh Vân sắp hộc máu.
Khi gió thổi qua, đỉnh đầu ông ta lạnh buốt.
Những kẻ khốn kiếp này…
Đột nhiên hai mắt ông ta sáng lên, ông ta đã nhìn thấy Tô Tử Du.
Tốt lắm, đã đến lúc đám ác quỷ phải chết rồi!
Dám bắt nạt chủ nhân thì dù giỏi đến đâu cũng phải loại trừ.
Sau này ông ta muốn nhìn thấy cảnh đám ác quỷ quỳ xuống cầu xin sự thương xót nhưng vẫn bị tiêu diệt!
Diêu Kính Vân vừa thấy Tô Tử Du đi ra, nỗi sợ quỷ lập tức bay biến, vội vàng bước phăm phăm về phía Tô Tử Du. Lần này, ông ta bước nhanh tới độ nổi gió, thồi vù vù qua đỉnh đầu.
“Gia chủ, cuối cùng cậu cũng ra ngoài rồi.” Diêu Kính Vân nhìn thoáng qua Diêu Linh Nguyệt đứng phía sau cậu, dẫn ra ngoài thật luôn hả?
Điều này khiến Diêu Kính Vân cảm thấy vừa mừng vừa giận.