Mừng là vì tiểu gia chủ đã phá giải được đạo trường mà ông ta lập nên. Giờ cậu mới bao tuổi đâu, vậy mà đã lập được thành tích xuất sắc nhường này, xem ra ngày nhà họ Diêu vùng lên sắp tới rồi.
Còn giận là vì đạo trường đó so ông tay bày ra, nhưng Tô Tử Du lại chưa từng hỏi xin ý kiến ông ta lần nào… Hiện tại ông ta là trưởng bối của cậu, sau này sẽ trở thành người bày mưu tính kế giúp cậu, thế nên cậu phải học được cách hỏi ý, bàn bạc thương lượng với ông ta.
Chứ cứ hành động theo cảm tính thế này thì nguy!
Tuy Diêu Linh Nguyệt là mẹ ruột của cậu, nhưng cũng không được để cảm xúc kích động đó chi phối bản thân.
Nhìn Tô Tử Chiến đứng bên cạnh mà xem, rõ ràng người ta bình tĩnh hơn rất nhiều!
Hàng lông mày của Diêu Kính Vân hết nhíu lại buông, sau đó buông rồi lại nhíu, cuối cùng quyết định tạm thời quẳng chuyện bồi dưỡng Tô Tử Du ra sau đầu.
Ông ta chỉ tay vào mấy con ác quỷ trước mặt họ: “Gia chủ à, lúc không có cậu ở đây, đám quỷ này dám cả gan leo lên đầu lên cổ chủ ngồi đấy, rốt cuộc bình thường cậu dạy bảo bọn chúng kiểu gì vậy? Phải nhớ là chủ nhân, tuyệt đối không được mềm lòng.”
Diêu Kính Vân hiên ngang lẫm liệt nói với giọng đầy căm phẫn: “Có lẽ vì lúc trước không ai dạy cậu phải làm thế nào nên mới đối xử quá khoan dung với chúng như vậy. Thế nên, từ hôm nay trở đi, đích thân tôi sẽ cầm tay chỉ dẫn cho cậu cách lãnh đạo thuộc hạ.”
Tô Tử Du thật sự cạn lời, trí tưởng tượng bay cao bay xa quá rồi đấy.
Trời sắp sáng rồi kìa, tỉnh mộng chưa vậy?
Đương lúc Tô Tử Du tính giải thích rằng mấy con quỷ này không phải cấp dưới của mình thì bất ngờ bị Tô Tử Chiến ngăn lại.
Tô Tử Chiến lạnh lùng hỏi: “Vậy nếu theo ý ông thì phải xử lý thế nào?”
Diêu Kính Vân vuốt râu gật gù, mới chín, mười tuổi mà phong thái đã điềm đạm như vậy, đúng là viên ngọc sáng đáng để mài dũa!
“Nếu nô tài không chịu nghe lời, tất nhiên phải giết gà dọa khỉ rồi.”
Diêu Kính Vân ác độc nhìn nữ quỷ mặc áo cưới, ban nãy chính con lệ quỷ này đã nắm lấy tóc ông ta. Quỷ túm tóc, từ giờ trở đi tóc ông ta sẽ không mọc lại nữa!
Tô Tử Chiến cười khẩy: “Thế nên ý của trưởng lão Diêu là phải giết cô ta để giết gà dọa khỉ, đúng không?”
Diêu Kính Vân còn chưa kịp mở miệng trả lời, nữ quỷ mặc áo cưới đã uất ức lên tiếng: “Tôi nào phải gà, cũng chẳng muốn làm gà đâu, tôi là quỷ cơ mà.”
Quỷ nhu nhược đã sớm bay tới trước mặt Túc Bảo, vừa sờ đầu cô bé, vừa hiền từ phụ hoạ theo: “Bọn tôi cũng không phải khỉ, thế nên có giết gà cũng chẳng có tác dụng gì tới tôi đâu.”
Túc Bảo vội gật đầu đồng tình.
Chính xác, chính xác.
Chắc chắn hai mắt của ông trưởng lão này không được tốt, rõ ràng là một đám quỷ, thế mà ông ta hết gọi bọn nó là gà, rồi chuyển sang khỉ.
Diêu Kính Vân đang nói lại bị cắt ngang thì càng thêm không vui. Ông ta liếc nhìn quỷ nhu nhược, mỉm cười khinh bỉ: “Vậy sao? Nhưng tôi thấy để biết có tác dụng hay không thì phải giết thử mới rõ được.”
Nói đoạn, Diêu Kính Vân khoanh tay, nghiêm mặt nhìn đám ác quỷ: “Được gia chủ thu nhận làm thuộc hạ là vinh hạnh của mấy người đấy, bằng không mấy người đào đâu ra cơ hội bán mạng chứ? Nếu là người khác, có lẽ mấy người đã sớm hồn phi phách tán rồi đó.