Ông cụ hoang mang quay sang nhìn bà cụ Tô, nhưng lại bị bà ấy trừng mắt cảnh cáo, thế là vô cùng thức thời cúi thấp đầu xuống, tiếp tục đọc báo.
Hân Hân gào khóc: “Sao đi thăm mộ mà không dẫn em theo? Em không đi học đâu, em muốn đi thăm mộ cơ!”
Bà cụ Tô bình tĩnh phản đối: “Cháu vừa vào lớp một, không tiện xin nghỉ.”
Hân Hân quay đầu nhìn Tô Tử Tích: “Thế anh ấy thì sao ạ?”
Anh Tử Tích đâu có học lớp một.
Lúc này, Tô Tử Tích như đi vào cõi mơ, chẳng mảy may chú ý tới mọi thứ xung quanh.
Bà cụ Tô kiên nhẫn trả lời: “Tử Tích vừa ra viện, không tiện đi, vì chỗ đó không tốt cho nó.”
Hân Hân lấy làm lạ hỏi tới: “Thế Túc Bảo thì sao ạ? Túc Bảo…”
Bà cụ Tô đã chịu hết nổi, mỉm cười xắn tay áo, cắt ngang lời cô bé: “Có đi học không hả? Nếu cháu không cần đi học cũng có thể đứng nhất lớp như hai anh, bà tuyệt đối không cấm cháu đi theo. Giờ cháu muốn đi cũng được thôi, lập tức lên lầu làm cho xong một quyển bài tập là được, nếu chưa làm xong thì có thể xách theo đi thăm mộ luôn!”
Hân Hân lập tức lui về phía sau: “Dạ thôi, thôi ạ.”
Chỉ cần không bắt cô bé làm bài tập, chuyện gì cũng dễ thương lượng cả.
Bà cụ Tô: “Còn muốn đi thăm mộ nữa không?”
Hân Hân: “Dạ không, không đi nữa.”
Dứt lời, cô bé lập tức chạy nhanh như bay ra ngoài cửa, xông thẳng lên xe đưa đón của trường. Hầy, làm học sinh giỏi đúng là tốt quá, không muốn tới trường thì không cần tới làm gì.
Nhìn cô bé và anh trai xem… Chậc chậc. Hân Hân tiếc hận nhìn thoáng qua Tô Tử Tích vừa bước lên xe, cảm thấy cậu ấy đúng là không có chí tiến thủ gì cả.
Bình thường, sau khi ăn sáng xong, Tô Tử Chiến có thói quen vào phòng sách, ngồi đọc sách một hồi, nhưng hôm nay trông cậu có vẻ bồn chồn không yên, chưa được bao lâu đã đứng dậy, nói: “Cháu ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Trên mặt bà cụ Tô hiện rõ vẻ khó hiểu, nhìn chằm chằm cậu vừa nghiêm mặt, vừa mím môi không nói gì mà lặng lẽ bước ra ngoài.
Đúng lúc này, Tô Tử Du cũng bất ngờ đặt đũa xuống, ấp úng nói: “Bà nội ơi, cháu ăn no rồi, cháu ra xem Thủ Hộ đây, cháu sợ nó bị Huyền Linh bắt nạt.”
Dứt lời, cậu lập tức chạy ù ra ngoài.
Bà cụ Tô: “??” Mí mắt của bà giật nhẹ vài cái, cứ có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó không hay vậy.
Cuối cùng Tô Nhất Trần cũng ngẩng đầu, sau một thoáng lặng im, mới mở miệng: “Mẹ, con tìm thấy mẹ ruột của Tử Du và Tử Chiến rồi.”
Bà cụ Tô ngạc nhiên: “Gì… gì cơ?”
Tô Nhất Trần liếc nhìn đồng hồ trên tay: “Chắc là giờ cô ấy sắp tới rồi đó.”
Bà cụ Tô: “…”
Năm phút sau…
Nhìn cô “con dâu” trước mặt, bà cụ Tô bỗng rơi vào trầm tư, không nói nên lời. Đây là cô “con dâu” năm ấy đã đem con bỏ chợ, chưa một lần quay về gặp đám trẻ đó sao?
“Tìm thế nào, ở đâu?” Bà cụ Tô cau mày hỏi.
Thoạt nhìn, cô “con dâu” này… trông không giống người bình thường, mà giống xác sống trên phim ảnh hơn.