“A… A!!! Mặt của tôi… Mặt của tôi đau quá!” Diêu Thi Duyệt run rẩy sờ soạng mặt mình sau đó lại rút tay về, cô ta gào lên: “Tao giết mày!”
Cho dù bị cảnh sát ngăn lại nhưng cô ta vẫn muốn lao đến đánh chó, kết quả đưa đến trước mặt Tướng Quân, Tướng Quân há mồm cắn lên mũi cô ta không chút suy nghĩ.
Lần này thì hay rồi, ngay cả mũi cũng bị cắn nát.
Diêu Thi Duyệt hét lên như heo bị chọc tiết.
Cảnh sát cạn lời, vừa nhìn Diêu Thi Duyệt vừa thúc giục nhà họ Tô lôi chó về, còn phải nhìn cả Diêu Thi Duyệt ở bên kia, đề phòng có người phá hư “thi thể.”
Kết quả chó vừa bị kéo xuống họ đã thấy Diêu Linh Nguyệt động đậy.
Đầu gối cô ấy không trùng xuống, cô ấy lao về phía trước, giống như một quả đạn pháo lao về phía Diêu Thi Duyệt.
“Ầm…”
Máu mũi Diêu Thi Duyệt lập tức chảy dài, người bắn ra ngoài, khuôn mặt người khác không dám nhìn thẳng nay càng thê thảm hơn.
Diêu Linh Nguyệt đứng vững tại chỗ, đôi mắt nhìn Diêu Thi Duyệt không chớp dù chỉ một cái, gằn từng chữ rõ ràng: “Tôi cmn!”
Sau đó cô ấy lại đột nhiên lao đến trước mặt Diêu Kính Vân, nắm lấy bả vai ông ta, dùng đầu mình đập mạnh vào đầu ông ta.
“Tôi cmn!” Cô ấy nghiến răng nói từng chữ một: “Cmn!”
Mọi người: “…”
Diêu Kính Vân ngây người một lúc thì bị một cái đầu vô cùng cứng đâm mạnh vào mặt, mũi cũng lún xuống, có thể thấy được vầng trán cô ấy dùng sức nhiều thế nào.
“Đáng chết…!” Ông ta che mũi mắng to.
Diêu Linh Nguyệt nhìn ông ta chằm chằm, trong miệng không ngừng nói: “Cmn… Cmn!”
Khá lắm, có thể đọc liên tục hai lần cmn nữa.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn.
Nhất là cảnh sát.
Nếu nói vừa rồi động đậy tay có thể do có người âm thầm điều khiển tượng.
Nhưng bây giờ thì còn có thể giải thích gì nữa?
Thi thể có thể đột nhiên lao đến dùng đầu của mình đập vào đầu người ta sao?
Thi thể có thể nói cmn được sao?
Túc Bảo đang ngây người cuối cùng cũng hoàn hồn, đập mạnh như vậy, sợ cô ấy đập méo cả đầu mình mất.
Túc Bảo nhanh chóng đi lên giữ cô ấy lại: “Mợ, được rồi được rồi!”
Ánh mắt Diêu Linh Nguyệt di chuyển, thấy nhị trưởng lão họ Diêu thì tiến lên như đang ở độ tuổi phản nghịch: “Tôi… cmn!”
Nhị trưởng lão họ Diêu còn kinh ngạc hơn cả Diêu Thi Duyệt và Diêu Kính Vân.
Chung trùng trên người Diêu Linh Nguyệt là ông ta tự tay bóp chết.
Cô ấy nên sớm chết từ lâu rồi mới đúng, vì sao lại có thể nhảy nhót lung tung ở chỗ này dùng đầu mình đập vào đầu người khác như vậy.
Cho nên trong lúc ông ta không ngừng nghi ngờ năng lực của bản thân thì Diêu Linh Nguyệt đã lao đến trước mặt, húc ông ta bay ra ngoài…