Tô Nhất Trần nghĩ đến chuyện gì đó, anh ngẩng đầu nói: “Năm sau chính là sinh nhật năm tuổi của Túc Bảo, đến lúc đó con sẽ đưa con bé đến Nghê Quang.”
Ông cụ Tô lập tức nói: “Cái gì mà con đưa con bé đi, chúng ta không cần đi à?”
Tô Nhất Trần im lặng rồi nói: “…Ý con không phải vậy, chúng ta cùng nhau đi.”
Lúc này ông cụ Tô mới yên tâm tiếp tục xem tin tức.
Tô Nhất Trần nhìn kế hoạch thử nghiệm công viên trò chơi trên màn hình.
Công viên trò chơi đã được xây xong, một thời gian ngắn nữa là có thể thử kinh doanh, một khi công viên trò chơi trên đảo trở nên phổ biến hơn thì đó mới là công viên trò chơi.
Tô Nhất Trần không quá để ý đến việc Túc Bảo nhất định phải là người đầu tiên đến chơi, mấy đứa nhỏ đều thích sự náo nhiệt, dù sao công viên trò chơi ồn ào vẫn tốt hơn công viên trò chơi vắng vẻ.
Đợi đến khi công viên trò chơi có tiếng tăm rồi sẽ bắt đầu bán vé… Như vậy lúc Túc Bảo đến muốn chơi gì cũng được, không xếp hàng cũng không quá vắng vẻ.
Còn có thể lãi được ít tiền trong khoảng thời gian này…
Công viên trò chơi là tài sản đứng tên Túc Bảo, về sau tiền công viên trò chơi kiếm được đều sẽ nằm trong sự quản lý của Túc Bảo.
Một năm một trăm triệu, đến khi cô bé mười tám tuổi thì cũng mười mấy hai mươi tỷ, con gái mà, ít nhiều gì phải có tiền thì mới có tiếng nói!
Thời gian trôi qua thật nhanh, cảm giác như đứa nhỏ mới về nhà họ Tô chưa được bao lâu mà giờ cũng đã sắp năm tuổi rồi.
Lúc vừa đón bé về cũng chỉ mới ba tuổi…
Tô Nhất Trần đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, anh và ông cụ Tô ngẩng đầu lên nhìn, trái tim nhảy lên một cái.
Trên bậc thang có một người phụ nữ mặc váy trắng, mái tóc đen dài thẳng, cứ như vậy đứng đó nhìn họ chằm chằm.
Chỉ cần vừa nhìn ai cũng sẽ giật mình!
Ông cụ Tô bình tĩnh lại, trong lòng vẫn cảm thấy vi diệu.
Khó trách bà nhà sẽ bị dọa, “con dâu” thế này…
Ông cụ Tô lắc đầu, đúng lúc này bà cụ Tô vừa ra khỏi phòng bếp, bà thấy Diêu Linh Nguyệt đứng trên bậc thang thì bị dọa cho run tay, lúc sau mới xoa tim.
“Dậy rồi sao…” Bà cụ Tô nói: “Con xuống ăn gì đi.”
Diêu Linh Nguyệt bình thường không nhúc nhích đột nhiên đưa tay quơ quơ rồi nói:
“Ha… Ha ha này! Xiên… Ra ngoài!”
Tô Nhất Trần: “…”
Ông cụ Tô: “…”
Bà cụ Tô: “…”
Ai dạy?
Lăn ra đây cho bà!
Bà cụ Tô kinh ngạc hoàn hồn, bà lập tức nghĩ đến Tiểu Ngũ, cmn còn có thể là nghe Tô Tử Du nói rồi cô ấy nhớ.