Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Khi gặp người bệnh tâm thần, hãy cố gắng đi phía sau người đó.

Tô Nhất Trần bước đi rất bình tĩnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng nói chuyện của bệnh nhân trong phòng bệnh.

A nói: “Tình yêu không còn, tình cảm gia đình không còn, tiền bạc cũng không còn, tôi thật sự không còn gì sao?”

B nói: “Không, anh vẫn còn bệnh thần kinh.”

A đáp: “Nói chí phải!.”

B: “Tôi có một bí mật muốn nói cho anh biết! Đừng nói cho người khác nha… Thực ra tôi là con trai của Bồ Tát.”

C: “Tôi sinh đứa con trai là anh khi nào?”

D: “Lão phu đã tu luyện nhiều năm mới tạo ra đan dược vàng. Bọn người kia lại nhất quyết nói rằng đó là đá và đã làm vỡ đan dược vàng của lão phu! Ngoài ra còn có cô gái 16 tuổi ở tầng dưới đã tu luyện thành Nguyên Anh khi vẫn rất trẻ. Đám người kia biết được lại nhất quyết đòi mang Nguyên Anh đi. Điều vô lý nhất là đám người kia đòi đốt cái vỏ bọc của các vị đại thần ở giai đoạn xuất hồn. Ôi, tiên giới đang ngày một mất đi người tài.”


Khúc Hưởng nhịn không được phì cười, sau đó vội nhịn cười, thấp giọng nói: “Những bệnh nhân này thú vị ghê, tôi còn tưởng đi vào đây sẽ nhìn thấy một đám bệnh nhân ngốc nghếch đang la hét.”

Tô Nhất Trần ừm một tiếng: “Bọn họ bị bệnh tâm thần, không phải kẻ ngốc.”

Khúc Hưởng sờ đầu: “Nói cũng đúng.”

Tô Nhất Trần dừng lại trước một phòng bệnh.

Bác sĩ đi bên cạnh nói: “Anh chờ một chút.”

“Bệnh nhân này bị ảo tưởng quá nặng, hai anh đi cùng y tá tới phòng tiếp tân trước nhé! Tôi sẽ đưa bệnh nhân tới đó sau.”

Tô Nhất Trần gật đầu.


Diêu Thi Duyệt cuộn tròn trong chăn bông trên giường, cô ta gầy đi rất nhiều, gần như mất đi dáng vẻ ban đầu.

Đám bệnh nhân nữ khiến cô ta chịu hết nổi rồi!

Có bệnh nhân nói mình là con chim nhỏ, ngày ngày ngồi xổm trên bàn chờ bọ ăn.

Có người nói mình là cây nấm, ngày nào cũng cầm ô ngồi xổm trước cửa.

Còn có một người phụ nữ đang đọc qua sổ ghi thông tin liên lạc, vừa đọc vừa nhận xét cuốn sách rất thú vị nhưng có quá nhiều nhân vật.

Diêu Thi Duyệt không thể ra ngoài mà dành phần lớn thời gian trong phòng, cô ta chỉ có thể ra ngoài đi dạo khi xếp hàng mua thuốc vào buổi trưa và khi được nghỉ ngơi, cô ta cảm thấy mình sắp chết vì trầm cảm.

“Tôi đường đường là Tô phu nhân nhà họ Tô.” Diêu Thi Duyệt lẩm bẩm: “Tôi đã sinh cho Tô tổng hai đứa con, nhưng nhà họ Tô nhất quyết nói rằng những đứa trẻ đó là do chị gái tôi sinh ra và cướp chúng đi… Cô thấy buồn cười không?

Nữ bệnh nhân bên cạnh đồng tình: “Thật buồn cười. Mà tôi hỏi nè, sau khi đám người kia cướp Nguyên Anh, cô làm thế nào để tu luyện trở lại?”

Diêu Thi Duyệt: “…”

Trước đây Diêu Thi Duyệt sẽ mắng họ, bảo họ ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận