“Tôi biết là tôi đã làm vỡ đồng hồ của anh, gây ra thiệt hại rất lớn cho anh! Tôi hỏi phí sửa chữa thì họ nói sẽ tốn bảy đến tám chục vạn…”
Ngô Tư Cần nghẹn ngào nức nở: “Xin hãy để tôi ở lại, tôi sẽ làm việc chăm chỉ để trả ơn cho anh…Tôi sẽ trả lại cho anh bằng tiền lương hàng tháng của mình…”
Túc Bảo cảm thấy đau đầu.
Tại sao cứ nói đi nói lại mấy điều này vậy!
“Cậu cả của cháu phải trả lương cho dì sau đó dì sẽ trả lại cho cậu cả, thế khác nào cậu cả của cháu tự trả tiền cho cậu ấy?”
Túc Bảo khó hiểu: “Người lớn các ngươi vì sao luôn thích chơi trò lưu manh như vậy?”
Ngô Tư Cần nghẹn ngào không nói nên lời: “Nhưng, nhưng tôi đã cống hiến miễn phí cho công ty…”
Những người ở bộ phận dịch vụ chăm sóc khách hàng không thể chịu nổi khi nghe điều này.
“Cô thì cống hiến được cái gì? Không gây phiền toái là được!”
“Trong số ba khách hàng mà cấp trên nhờ cô chăm sóc lần trước, một người bị cô chọc tức nên đi mất, một người thì cấp trên phải tự mình dỗ dành rất lâu, còn người còn lại thì giờ không thèm để ý đến chúng ta nữa. Nhìn lại tất cả mà xem, cô giúp đỡ được cái gì!”
“Đúng vậy, cô đề nghị in tài liệu cho chúng tôi, nhưng chúng tôi từ chối! Cô cứ khóc rồi hỏi chúng tôi có ý kiến gì với cô sao!”
“Còn nữa, cô lấy nước giúp tôi, kể cả hôm nay cô làm cho máy tính của tôi tắt nguồn hai lần! Trong đó còn có bản kế hoạch tôi đang làm… Đáng đời cô!”
“Mau đi đi, nhìn thấy cô phiền chết đi được, từ khi vào đây không làm được chuyện gì ra hồn, suốt ngày chỉ biết gây rắc rối!”
“Gây rắc rối còn khóc lóc, còn muốn mọi người phải an ủi, cô là tổ tông của bọn tôi sao?”
Có lẽ là do bình thường có quá nhiều oán giận nên mọi người đột nhiên bộc phát.
Mọi người đều chỉ trích Ngô Tư Cần.
Tô Nhất Trần chẳng muốn nhìn nữa, ôm Túc Bảo xoay người rời đi.
Ngô Tư Cần lo lắng, đứng dậy và lao tới ôm lấy đùi Tô Nhất Trần.
Nhưng “đùng” một tiếng, cô ta đã va phải thứ gì đó cứng ngay đằng trước.
Khi Ngô Tư Cần ngẩng đầu lên, con ngươi của cô ta co rúm lại vì sợ hãi, trước mặt cô ta là một người phụ nữ với khuôn mặt trắng bệch như người chết đang nhìn chằm chằm cô ta.
Cô ấy giơ thẳng tay lên, đâm xuyên qua người cô ta định đi ra ngoài.
“Xiên… Vứt đi!” Diêu Linh Nguyệt lặp lại: “Rác rưởi… Xiên… Vứt đi!”
Ngô Tư Cần sợ hãi, lớn tiếng kêu lên: “Thả tôi ra, thả tôi ra…”
Túc Bảo gọi mợ cả: “mợ cả, đợi đã nào…!”
Ngô Tư Cần vui mừng đến mức kêu lên: “Tô tiểu tiểu thư, làm ơn…”
Túc Bảo chạy tới nắm tóc cô ta.
Túc Bảo nắm lấy mặt quỷ thích khóc, kéo nó ra.
May mắn thay, cậu cả rất cao nên cô bé chỉ cần cầm lấy nó như cầm một bộ quần áo.
Tô Nhất Trần không có nhìn sang bên cạnh, bà cụ Tô cũng giả vờ như không biết gì.