“Khi công việc làm ăn của em vững vàng, chúng ta cũng có thể phát triển chuỗi chi nhánh. Năm đầu tiên hãy phát triển một chi nhánh và để anh quản lý không công giúp em! Sau đó em sẽ kiếm được 200 triệu tệ…”
“Chúng ta không cần vội vã đưa linh hồn xuống điện Diêm Vương luôn mà hãy dặn dò nhân viên nghiệp vụ của chúng ta lấy thông tin ngày sinh, giờ mất và cả bát tự của khách hàng… Sau đó, mỗi tuần em gom các linh hồn lại rồi dẫn xuống điện Diêm Vương một chuyến thôi…”
“Nếu làm vậy lại có thể mở rộng thêm quy mô, chiêu mộ mười đội, mỗi đội năm quỷ… Kiếm một tỷ tệ một năm cũng không thành vấn đề!”
Túc Bảo: “Ồ — thế thì em càng có động lực đi bắt quỷ!”
Khóe miệng Tô Nhất Trần khẽ giật: “???”
Tính toán hay đến nỗi giới tư bản nghe thấy cũng sẽ khóc.
Nhưng Túc Bảo lại rất vui vẻ, như thể bé đã tìm được hướng đi mới cho cuộc đời.
Có điều, dường như bé đã nghĩ đến điều gì khác, lập tức quay lại dặn dò: “Cậu ơi, nếu sau này con chết, hãy nhớ rằng con không cần phải tìm người đưa tang hay người bán bùa và chọn mộ! Con sẽ chọn trước tất cả những thứ này! Ngàn vạn lần đừng lãng phí số tiền này nha cậu cả!
Tô Nhất Trần: “…”
Bảo bối ơi, con mới bốn tuổi thôi mà!
Chưa gì đã lên kế hoạch cho chuyện hậu sự của con rồi ư?
Túc Bảo không chỉ lập kế hoạch cho bản thân mà còn lập kế hoạch cho các thành viên trong gia đình mình: “Phong thủy của lăng mộ gia tộc mà con chọn lần trước rất tốt! Về sau không cần phải thay đổi địa điểm nữa nên có thể tiết kiệm chi phí!”
“Con sẽ dặn các quỷ hồn khóc thay và canh giữ linh hồn giúp mọi người trong nhà mình, không cần tốn tiền tang lễ luôn!”
“Chỉ cần hỏa táng và dứt khoát đi chôn, ngàn vạn lần đừng tốn bất kỳ khoản tiền nào trong quá trình này. Những người ở nhà tang lễ không chuyên nghiệp như con cùng các quỷ hồn nên đều là những kẻ lừa đảo trong mắt tụi con thôi.”
Túc Bảo trịnh trọng dặn dò!
Tưởng tượng kiếm được số tiền từ công việc này hạnh phúc bao nhiêu thì cũng tưởng tượng phải keo kiệt bấy nhiêu khi phải tiêu tiền vào nó.
Tô Nhất Trần nhếch khóe miệng, nghẹn họng nói: “Được rồi, cậu cả hiểu.”
Tô Nhất Trần nghĩ rằng cuộc thảo luận đã kết thúc.
Không ngờ khi đến nhà ăn của công ty, hai đứa trẻ lại tiếp tục bàn cãi xem mợ cả có đi ị hay không?
Lúc nãy ở văn phòng, Túc Bảo và Tô Tử Du đã tính toán, hơn một tháng nay Diêu Linh Nguyệt ăn tổng cộng gần 200 kg đồ ăn, nhưng chỉ tăng được gần 20 kg.
Cô ấy không ị hay ói…vậy khoảng trống giữa đồ ăn và cân nặng cơ thể ruốt cuộc đã trôi đi đâu?
“Mẹ, mẹ… lén lén lút lút đi ị sau lưng tụi con sao??” Ngồi vào bàn ăn, trước mặt Tô Tử Du đặt một miếng bít tết thơm ngon nhưng cậu lại nghĩ đến vấn đề đi ị của mẹ cậu.
Đầu bếp trưởng đích thân mang bít tết lên bàn ăn ngơ ngác: “???”
Tô Tử Du: “Miếng bít tết này nặng bao nhiêu ạ?”
Đầu bếp trưởng bối rối: “Khoảng 400g…”
Tô Tử Du lẩm bẩm nói: “400g…”
Trước đây Bà cụ Tô cũng từng cho mẹ cậu ăn bít tết, mỗi lần hai miếng, tức là hơn năm lạng.
Ngoài bít tết còn có những món ăn khác, nếu tính theo cách này, một bữa ăn sẽ vượt quá một kg.
Ăn nhiều như vậy mà mẹ cậu chỉ tăng được gần 20 cân.