[1]: Từ đầu tiên của từ thích trong tiếng trung có thể hiểu là tắm hoặc rửa.
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm anh mà không nói gì.
Khóe miệng Tô Nhất Trần giật giật: “Ngoan, đi cùng người giúp việc, anh làm vậy không tiện đâu.”
Diêu Linh Nguyệt mím môi, cụp đôi mắt đẹp xuống, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi theo người giúp việc.
Trong phòng, Diêu Linh Nguyệt ngâm mình trong bồn tắm, dần dần trượt xuống, chìm trong nước, chỉ có bong bóng nổi lên.
Chẳng mấy chốc, mặt nước trở nên tĩnh lặng và không còn bọt sóng nữa…
Phòng tắm yên tĩnh đến đáng sợ.
Đột nhiên có tiếng nước bắn tung tóe, Diêu Linh Nguyệt đứng thẳng dậy, nước từ làn da trắng nõn mịn màng của cô nhỏ giọt xuống bồn tắm.
Cô gật đầu khẳng định: “Xong rồi!”
Sau đó cô đi ra ngoài thay quần áo.
“Haha, này!” Tiểu Ngũ dùng hai móng vuốt móc quần áo, treo ngược người chào Diêu Linh Nguyệt: “Mợ ăn cơm chưa?”
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm nó.
Cô mở miệng và lẩm bẩm, “Rửa…?”
Tiểu Ngũ: “Rửa cái gì?”
Diêu Linh Nguyệt: “Rửa!”
Tiểu Ngũ bay xuống, đậu trên vai Diêu Linh Nguyệt, nghiêng đầu nhìn cô.
Nó lập tức lắc đầu nói: “Con người thật phức tạp, con không hiểu mợ đang nói cái gì.”
Nói xong nó liền bay đi.
Diêu Linh Nguyệt: “…”
Cái đồ gạt người!
Rõ ràng lúc trước nói… muốn dạy tiếng người cho cô mà!
Ngày hôm sau.
Túc Bảo thay quần áo xỏ giày, đánh răng rửa mặt sạch sẽ rồi chạy ra khỏi phòng.
Tiểu Ngũ theo sát phía sau, đôi cánh đập mạnh khiến Cái Chuông ngứa ngáy, nó chỉ muốn cắn cánh của Tiểu Ngũ.
“Quạc~ Chào buổi sáng!” Tiểu Ngũ đậu lên vai Túc Bảo.
Gần đây trời lạnh quá nên Tiểu Ngũ không thể ra ngoài được, nó chỉ đành nhìn bông tuyết qua cửa sổ, cuộc sống quá đỗi ngột ngạt.
Túc Bảo nghiêng đầu nhìn nó, đưa tay xoa đầu nó, nói: “Chào buổi sáng, Tiểu Ngũ!”
Tiểu Ngũ cọ đầu vào tay Túc Bảo, trìu mến nói: “Bảo! Em đi mua hàu! Nhưng trên đường về nhà, hàu nhảy ra khỏi túi và rơi xuống bùn! Chị có biết tại sao không?”
Giọng nói của Túc Bảo mềm mại như sáp: “Tại sao?”
Tiểu Ngũ: “Bởi vì hàu thích bùn!”
“…”
Cái Chuông trừng mắt.
Túc Bảo lắc đầu chạy xuống lầu.