Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Hôm nay là đông chí, bà ngoại nói sẽ làm món xôi mè và đậu phộng.

Bé chuẩn bị đưa mợ cả đi sạc pin sớm để mợ cả “no” trước, sau đó về sớm và cùng bà ngoại làm bánh bao nếp cẩm.

“Hôm nay đi không con?” Mộc Quy Phàm đi từ trên lầu xuống.

Đêm qua tiểu bảo bối của anh đã nấu chút đồ ăn đợi anh về, đáng tiếc lúc anh tới nhà thì bé đã ngủ rồi.

“Ba!” Túc Bảo sáng bừng hai mắt, chưa kịp nhào tới đã bị Mộc Quy Phàm bế lên.

“Đi thôi, ba sẽ lái xe. Ngày tuyết rơi dày đặc như vậy, cậu cả của con không thể lái xe được đâu.”

Tô Nhất Trần ngẩng đầu lên và liếc nhìn Mộc Quy Phàm.

Ăn sáng xong họ ra ngoài, Hân Hân đòi đi theo nhưng bà cụ Tô không cho, nói bên ngoài tuyết rơi nhiều nên đừng đi gây chuyện.

Tô Tử Tích đứng ở cửa, cầm một quyển sách dày cộp trong tay, dặn dò: “Về sớm nhé, anh làm một bản hướng dẫn thăng cấp cho em rồi.”


Tô Tử Du đưa Diêu Linh Nguyệt ra ngoài, Tô Tử Chiến lạnh lùng đứng ở cửa, hai tay đút túi.

Tô Tử Du nhướn mày nói: “Anh, anh chắc chắn không muốn đi theo hả? Muốn đi thì cứ nói. Trẻ con theo mẹ không phải là chuyện bình thường sao? Hay là anh thích đi theo em gái chúng ta?”

Tô Tử Chiến hừ lạnh một tiếng: “Không cần em quan tâm!”

Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo chạy về phía xe: “Đi thôi!”

Túc Bảo cười khúc khích.

“Về sớm nhé!” Bà cụ Tô nói với Tô Nhất Trần: “Đeo găng tay cho Túc Bảo, đừng để bị cảm lạnh.”

Tô Nhất Trần gật đầu.

Bà cụ Tô mỉm cười nhìn, hôm nay Túc Bảo thay một chiếc áo khoác ngoài màu đen, phối hợp với chiếc mũ màu hồng có hình con thỏ trắng bông.

Trông bé ngọt ngào, mềm mại và rất dễ thương.


Túc Bảo thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, cười tươi vẫy tay chào, bà cụ Tô cũng vẫy tay.

Nhưng khi chiếc xe biến mất ở cuối đường, không hiểu sao mí mắt bà cụ Tô lại giật giật.

“Chuyện gì thế này…” Bà cụ Tô lẩm bẩm, đưa tay xoa xoa:“Sao mí mắt cứ giật, không có chuyện gì đâu nhỉ…”

Ông cụ Tô ngồi bên cạnh xem tin tức, thuận miệng nói: “Có thể xảy ra chuyện gì được? A Trần và Mộc Quy Phàm đều đi, bà chỉ lo bò trắng răng.”

Mí mắt của bà cụ Tô vẫn tiếp tục giật, bà không còn tâm trạng để chém ông chồng già bằng tay không nữa.

Bà lo lắng gọi điện cho Tô Nhất Trần: “Tuyết rơi dày, đường trơn trượt. Con nhắc Mộc Quy Phàm lái xe cẩn thận nhé!”

Giọng nói của Tô Nhất Trần vang lên: “Đừng lo ạ, Mộc Quy Phàm biết rõ tình hình thời tiết mà mẹ”

Có Túc Bảo ngồi trên xe, Mộc Quy Phàm sẽ cẩn thận hơn bất cứ ai.

Bà cụ Tô gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hãy về sớm, nhớ để mắt tới Túc Bảo. Trời lạnh quá đừng để hai đứa nhỏ xuống xe.”

Tô Nhất Trần ậm ừ rồi cúp điện thoại.

Túc Bảo hỏi: “Bà ngoại sao vậy ạ?”

Tô Nhất Trần nghiêng đầu nhìn bé nói: “Không sao đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận