Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Nữ quỷ bạch đầu đã đi từ trên núi xuống… Về phần sông băng, đám người Tô Nhất Trần sẽ tiếp tục tìm kiếm.

Tô Tử Du nghĩ tới lời nói của Túc Bảo, vô thức nói: “Em con nói không thể rời khỏi đây…”

Nhưng bây giờ ai còn để ý đến câu nói này?

Nhất định phải lên núi!

Dù trên núi có dã thú hay những thứ quỷ dị mà người trần mắt thịt họ không thể chống lại. Dù phải vượt núi đao biển lửa hay lao vào hiểm nguy, họ cũng phải tìm được Túc Bảo!

Mộc Quy Phàm là người đầu tiên lên núi mà không ngoái đầu lại.

Tô Nhất Trần cố gắng bình tĩnh, ngay sau đó xe cứu hỏa đã đến, Vạn Đảo cùng những người ở biệt thự nhà họ Mộc cũng tới.


Ngọn núi hoang vu nay bỗng chật kín người, khi nghe tin tiểu tiểu thư mất tích và gia chủ cũng ở trên núi, người trong biệt thự nhà họ Mộc đều không nói hai lời, vội vàng chạy đến đây.

Người của đội cứu hỏa lo lắng hét lên từ phía sau: “Dừng lại, đừng kích động! Hiện tại trên núi phủ đầy tuyết…”

Vạn Đảo và những người khác hoàn toàn không nghe lời nhắc nhở.

Tuyết phủ đầy núi ư?

Chỉ cần gia chủ ra lệnh, trăm vạn binh lính sẽ tới đây, mỗi người đào một xẻng tuyết là có thể san bằng ngọn núi hoang vu.

Tô Nhất Trần bình tĩnh lại, Mộc Quy Phàm đã đi tìm Túc Bảo trên núi, hiện tại anh cần tìm dưới sông băng.

Khi một người mất tích, cách tốt nhất để tìm người là tìm kiếm theo tám hướng tại nơi người đó biến mất.


Người nhà họ Tô tìm kiếm khắp đường, dưới sông, hạ lưu sông, đồng thời phát động tìm kiếm khắp nơi… trọng điểm tìm kiếm là dòng sông đóng băng.

Một ngày trôi qua, Tô Nhất Trần tìm thấy một chiếc giày của Túc Bảo chôn vùi dưới tuyết nơi giao nhau giữa sông băng và ngọn núi hoang vu.

Hai ngày sau, Mộc Quy Phàm tìm thấy chiếc găng tay còn lại dưới lớp đất đóng băng của ngọn núi hoang vu.

Ba ngày trôi qua, tuyết trên núi hoang vu đã bị giẫm thành bùn, cây bụi và cỏ đã bị giẫm thành mặt đất bằng phẳng.

Đôi mắt của Mộc Quy Phàm đỏ ngầu, anh đã đến nơi trú ẩn máy bay, nhưng nó đã sụp đổ từ lâu, anh dẫn người của mình đào trong ba ngày, cuối cùng họ chỉ tìm thấy tấm quan tài nơi Diêu Linh Nguyệt từng nằm… Ngoài ra chẳng tìm được gì nữa.

Năm ngày sau, Mộc Quy Phàm không màng tin đồn xui xẻo về ngọn núi hoang vu, dứt khoát lái máy xúc san bằng ngọn núi, không ngờ chiếc máy xúc bị mất xích và phát nổ thùng dầu ngay khi chuẩn bị đào. Mộc Quy Phàm và người nhà họ Tô không mê tín nên tự cầm xẻng đào hơn nửa ngọn núi. Nhưng, ngày càng có nhiều người đổ bệnh vô cớ, sự việc cũng lan truyền ồn ào xôn xao, mỗi lúc một nhiều người chú ý đến việc lần này …

Cuối cùng, Mộc Quy Phàm và nhà họ Tô bị cấp trên ra lệnh dừng đào núi.

“Vớ vẩn! Nếu tìm được người thì đã sớm tìm được từ lâu rồi!” Lãnh đạo mắng: “Rõ là làm xằng, anh không nghĩ đến tác động tiêu cực hả? Phải giải thích với dân chúng thế nào đây?”

Nét mặt Mộc Quy Phàm vô cùng đáng sợ, anh hoàn toàn mắt điếc tai ngơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận