Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

“Không cần các anh tìm giúp, tôi tự tìm!”

Không dùng được máy xúc, anh sẽ dùng xẻng.

Xẻng không dùng được thì dùng tay!

Anh phải tìm được bảo bối của anh.

Bảo bối bé bỏng của anh bị lạc, con bé nhất định rất hoảng sợ và đang chờ đợi ba mình…

Anh chắc chắn sẽ tìm thấy bé.

Anh đã vắng mặt khi bé gặp nguy lúc nhỏ.

Bây giờ anh không thể vắng mặt được nữa…

“Mộc Quy Phàm! Ầy…”

Nhìn Mộc Quy Phàm lao ra, không một ai có thể ngăn cản được.


Tô Ý Thâm lạnh buốt ngồi trên xe, tay cầm một cốc nước nóng, khẽ run rẩy.

Túc Bảo được anh đào lên từ đống tuyết lớn, cấp cứu, mang về nhà họ Tô.

Không ngờ bây giờ cũng biến mất giữa trời tuyết lớn.

Lúc trước gò tuyết chôn bé chỉ cao bằng nửa người, bây giờ gò tuyết chôn bé, lại không biết lớn tới nhường nào…

“Túc Bảo…” Tô Ý Thâm nghẹn ngào: “Gọi điện thoại cho cậu út thêm một lần nữa được không…”

“Nói cho cậu út con ở nơi nào, cậu út đi đón con… Được không…”

Anh hiểu quá rõ khi mất tích trong tuyết nguy hiểm tới cỡ nào, bé ngoan của bọn họ còn có thể trở về sao?

Tô Ý Thâm gục trên tay lái, các ngón tay đang cầm lấy vô lăng siết chặt đến mức trở nên trắng bệch.

Bà cụ Tô thì khóc sướt mướt, mới đầu không chịu trở về, cuối cùng bị cưỡng ép mang về nhà họ Tô, cả ngày vô cùng đau đớn nhìn bão tuyết ở bên ngoài.


Tuyết rơi nhiều thêm một ngày, lòng của bà lại thắt lại thêm một chút, đến cuối cùng gần như thở không ra hơi.

Bà ngóng trông tuyết sẽ ngừng rơi nhanh một chút, mặt trời mọc nhanh một chút, hòa tan băng tuyết trên núi hoang.

Nhưng ông trời lại giống như đang đối đầu với bà, bông tuyết to như lông ngỗng xen lẫn gió bắc thổi vù vù, chưa từng dừng lại một ngày nào cả.

“Túc Bảo…” Bà cụ Tô ôm cái mũ màu hồng phấn của Túc Bảo, nghẹn ngào: “Túc Bảo của bà ngoại… Rốt cuộc con đi đâu rồi?”

Ngày Đông Chí bé còn cười tươi roi rói vẫy tay chào tạm biệt bà.

Còn nói đi nói lại rằng khi nào trở về bé muốn ăn bánh trôi đậu phộng mè đen…

Bà ngoại, nếu sau này Túc Bảo mà chết, không phải tốn tiền cho con đâu! Cứ mang thiêu rồi chôn là được…

Cậu cả, cậu cả, nếu sau này có ngày Túc Bảo chết, cậu cả không cần tìm người khóc tang đâu!

Con hy vọng khi con chết, tất cả mọi người đều vui vẻ, cười ha ha trước phần mộ nơ bướm màu hồng nhạt của con.

Người nhà họ Tô nhớ tới lời Túc Bảo nói lúc trước, lại một câu thành sấm.

Thì ra tất thảy đều có điềm báo từ sớm, mà bọn họ lại không hề biết gì cả.

Bây giờ nhớ tới những điều này, trái tim cứ như bị kiến độc gặm cắn, khiến cho toàn thân bọn họ đau đến không nhịn được mà run rẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận