Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Vừa rồi bé không nghĩ tới ba, cậu cả và anh nhỏ, là bởi vì lúc ở hầm trú ẩn chỉ có bé, mợ cả và sư phụ.

Nhưng bây giờ nhớ tới, lại cảm thấy cực kỳ khủng hoảng.

Ba và cậu cả, anh nhỏ có làm sao không?

“Ba…”

Túc Bảo òa khóc.

Bọn quỷ đào hoa lập tức vây quanh bé, còn chưa hiểu rõ đầu cua tai nheo thế nào, nhưng thấy Túc Bảo khóc đau lòng như vậy, cũng gấp đến độ không kìm nổi.

Quỷ nhu nhược vỗ lưng Túc Bảo, dịu dàng an ủi: “Ngoan, đừng khóc, anh Phan ở đây.”

Nó nhìn xung quanh, giọng nói trầm thấp dễ nghe, dịu dàng nỉ non: “Ngoan ngoan ngoan, không khóc. Túc Bảo hãy kiên trì thêm một chút nữa. Trước tiên cởi áo khoác ướt ra được không nào?”

Quỷ đào hoa nói: “Đúng đúng, cởi áo khoác ướt ra trước.”


Quỷ mít ướt chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, cũng khóc theo luôn: “Nhưng hình như nơi này rất lạnh, cởi áo khoác ra cũng sẽ rất lạnh… Hu hu hu, làm sao bây giờ!”

Quỷ xui xẻo lo lắng nhìn chung quanh, luôn miệng nói: “Đừng khóc! Một ngày khóc mười lần, phiền muốn chết.”

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng cạc cạc cạc cạc.

Âm thanh quen thuộc, là tiếng xương cốt cà vào nhau.

Túc Bảo ngẩn người, nhìn về nơi phát ra tiếng, một mảnh đen kịt, không nhìn thấy cái gì hết.

Đốm lửa tinh thần của bé chỉ dùng được một lần, bé lại ném ra một quả cầu lửa, lúc này bé dùng sức, ném ra thật xa.

Chỉ thấy những nơi quả cầu lửa đi qua, tất cả đều là từng khối “thi thể” câm lặng!

Sở dĩ nói là thi thể, là bởi vì bọn nó không giống quỷ, quỷ có đặc thù của quỷ.

Những thứ này giống như người chết… nhưng lại không khác gì lúc còn sống, ngoại trừ làn da trắng bệch và cặp mắt trắng dã ra.


Túc Bảo theo bản năng co rụt lại.

Quỷ nhu nhược an ủi: “Đừng sợ, cho dù bọn nó có xông lên, anh trai cũng sẽ không cho bọn họ đụng vào ngươi đâu.”

Túc Bảo lắc đầu: “Ừm, Túc Bảo không sợ…”

Quỷ đào hoa nói: “Cởi áo khoác ra trước đi, mặc dù cũng lạnh, nhưng áo khoác ướt, lát nữa bị đóng băng lại còn lạnh hơn.”

Lúc này Túc Bảo mới chú ý tới, áo khoác của bé đang bắt đầu cứng lại rồi.

Vừa rồi bé rơi xuống vũng nước, cả người ướt sũng.

Quỷ nhu nhược nói: “Cởi hết ra đi, anh trai không nhìn đâu…”

Nó đứng lên, kéo theo quỷ xui xẻo và quỷ hồ đồ đi sang một bên: “Chia nhau ra tìm đi, nơi này nhiều người chết như vậy, kiểu gì cũng sẽ có ít vụn quần áo…”

Có cái nào hay cái đó.

Quỷ hồ đồ nhíu mày nói: “Cho dù có, nhưng nơi này vừa ẩm vừa lạnh, có lẽ cũng chẳng khá hơn chút nào đâu.”

Dừng một chút, nó nói tiếp: “Hái hai cái lá cây đi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận