Những thi thể này trông khá giống mợ cả, đều cứng đờ thẳng tắp, khi bọn họ đi qua, con ngươi của bọn nó sẽ động đậy một chút.
Dưới lòng đất tối tăm, nơi âm u rét lạnh, thình lình bị bọn nó theo dõi, người sống cũng sẽ bị hù chết.
“Đến rồi!” Quỷ đào hoa nói, giọng nói dao động.
Túc Bảo quay đầu, cũng ngây dại.
“Điện… Diêm… Vương?” Bé vẫn chưa biết hết mặt chữ, nhưng ba chữ này lại nhận ra.
Anh Tử Tích nói anh ấy từng ghé qua điện diêm vương một chuyến, nên đã sao chép lại ba chữ điện diêm vương mà mình đã nhìn thấy, chữ phồn thể, hình dạng giống như ba chữ trước mắt này, Túc Bảo không thể nhớ được toàn bộ, chỉ nhận ra được mặt chữ, cho nên đã đọc ra khỏi miệng.
“Điện diêm vương?” Quỷ xui xẻo đực mặt: “Không thể nào… điện diêm vương trông như vậy sao?”
Chỉ thấy bốn phía vắng ngắt, bên này đỡ hơn bên kia một chút, vừa rồi bên kia tối mù tối mịt, nơi này lại có thể tạm thời nhìn thấy được…
Không biết nguồn sáng từ đâu ra.
Túc Bảo trừng to mắt, diêm vương đúng là không phân phải trái trắng đen thiện ác!
Bé còn chưa chuẩn bị xong nữa, đối phương đã lôi bé xuống rồi ư?
“Đúng là cái đồ không biết xấu hổ!” Túc Bảo tức giận nói.
Quỷ nhu nhược vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Túc Bảo thuật lại lời mà sư phụ đã nói lúc trước.
Nếu không tiễn mợ cả đi, diêm vương sẽ lấy mạng của bé.
Quỷ đào hoa nói: “Cho nên… bây giờ chúng ta đang ở địa phủ?”
Quỷ hồ đồ nói: “Không phải chứ… diêm vương keo kiệt như vậy, so đo với một đứa trẻ luôn hả?”
Quỷ nhu nhược nhìn bốn phía: “Không giống địa phủ, ta cảm giác chúng ta vẫn đang ở nhân gian.”
Trên đỉnh đầu mơ hồ có tiềng uỳnh uỳnh.
Điện diêm vương nằm bên dưới một gốc cây cổ thụ khổng lồ, rễ cây khổng lồ giống như một gốc cây treo ngược, gắt gao quấn lấy điện diêm vương, giống như đang nắm nó trong lòng bàn tay.
Các rễ cây héo rũ khác trải dài về bốn phía, có nhánh xuyên thấu vách đá, có nhánh xuyên thấu những “thi thể” câm lặng đứng sừng sững kia…
Bốn phía là một mảnh nước đọng đen kịt, môn đình phía trước điện diêm vương nửa chìm trong nước.
Vừa rồi lúc Diêu Linh Nguyệt rơi xuống bị rễ cây cắm vào bả vai, treo ở trên đỉnh, cho nên mới không bị nước nhấn chìm.
Túc Bảo lại cảm thấy hình như có người đang gọi bé, cảm giác rất kỳ quái.
“Đi vào không?” Quỷ hồ đồ do dự, nhìn về phía Túc Bảo.
Quỷ đào hoa nói: “Nơi này là nơi nào chúng ta cũng không biết, hình như cũng chỉ có thể đi vào xem thử.”
Quỷ nhu nhược nói: “Vừa rồi ta đã tìm một vòng, bay qua hai dặm, đều là thi thể.”
Quỷ xui xẻo gật đầu: “Bên ta cũng vậy.”
Nếu như nơi này thật sự là địa ngục, vậy những “thi thể” này cũng không phải là thi thể, hẳn là linh hồn của người chết đã bị giam cầm ở đây, chẳng qua không biết tại sao lại trở nên kỳ quái như vậy.
Nhiều linh hồn như thế, không biết rốt cuộc có phần cuối không nữa? Mà ở cuối cùng là cái gì, không ai có thể xác định.
Túc Bảo ôm cổ Diêu Linh Nguyệt, nói: “Vào xem một chút đi.”