Quỷ nhu nhược bất ngờ xuất hiện trước mặt, đứng ngược ánh sáng nhưng toàn thân lại như phát sáng, vô cùng thuận mắt.
Quỷ đào hoa ngây người chớp mắt: “Cmn…”
Tiểu quỷ này trở nên đẹp trai từ lúc nào vậy? Lại còn có sức hút như thế nữa?
“Nói thật đi, ngươi không cân nhắc gì tỷ tỷ ta sao?” Quỷ đào hoa vội vàng đứng lên, vừa quyết tâm thôn phệ nhưng trong lúc cấp bách vẫn không quên lắm mồm.
Không ai trả lời nó.
Quỷ nhu nhược đã lao về phía Diêu Linh Nguyệt, nó kéo cô ấy ra khỏi tầng tầng lớp lớp nữ quỷ đầu bạc.
Ngũ đại ác quỷ đoàn tụ, lại bắt đầu phản sát giữa một đám nữ quỷ đầu bạc, bắt đầu chém giết với nữ quỷ đầu bạc…
Nhưng nữ quỷ đầu bạc quá nhiều, đại tướng lợi hại đến đâu cũng ngại chiến thuật biển người này, càng chưa nói đến âm binh đếm mãi không hết.
Quỷ đào hoa bó tay: “Như thế này chi bằng để ta trực tiếp chết đi cho nhanh…”
Bên ngoài điện diêm vương, nhóm ác quỷ giết đến trời đất quay cuồng, giết đến quên mình là ai, chỉ nhớ phải giữ vững điện diêm vương…
Từng tầng từng lớp âm binh nhào lên, bọn chúng như ngọn nến đứng trong gió, chính mình cũng không biết bản thân có thể kiên trì được bao lâu…
Túc Bảo đứng sau cửa trong điện diêm vương, bé không nghe được chút âm thanh nào ở bên ngoài.
“Mợ cả…” Cô bé nghẹn ngào: “Anh Phan…”
“Đừng bỏ ta lại một mình…”
Bên tai cô bé chỉ còn giọng phụ nữ quỷ quyệt bật cười không ngừng.
“A a~ chỉ còn ngươi thôi.” Giọng điệu của người phụ nữ kia rất sắc bén: “Bọn họ không cần ngươi nữa, ngươi là đồ sao chổi, là ngươi hại chết tất cả bọn họ.”
Túc Bảo cắn môi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Cho nên ngươi đâu còn tác dụng gì nữa? Giao ra đi, giao đồ vật của ngươi ra đây.”
Một bàn tay bất ngờ xuất hiện nắm lấy bả vai cô bé, xoay người cô bé sang một phía: “Kia kìa… Nhìn thấy không? Đó chính là chỗ ngồi của diêm vương.”
Túc Bảo ngẩng đầu, xung quanh tối đen, trong bóng tối có những âm thanh lít nha lít nhít, cô bé không nghe được đó là gì.
Nơi duy nhất tỏa ra ánh sáng nhạt chính là một chiếc ghế khổng lồ, ghế của diêm vương.
“Ngươi lên đó… Móc trái tim của mình đặt ở phía trên, nói ngươi từ bỏ… Cam tâm tình nguyện từ bỏ…”
“Chỉ cần ngươi làm vậy thì mợ cả, anh Phan, tất cả ác quỷ chết vì ngươi đều có thể sống lại.”
Túc Bảo ngơ ngác đứng đó, ánh mắt dần dần hiện lên tia sáng: “Ý của ngươi là họ có thể sống lại?”
Cô bé không biết tình hình ở bên ngoài, bé còn tưởng tất cả mọi người đã chết rồi.
Nụ cười của nữ quỷ càng quỷ quyệt hơn, nó liến thoắng nói: “Đúng thế ~ Cho nên, mau đi lên đi! Móc trái tim của ngươi ra…”
Đôi bàn tay trắng bệch đè lên vai Túc Bảo đẩy cô bé về phía trước!
Túc Bảo đột nhiên nắm lấy bàn tay đang đặt lên vai mình!