Kỷ Trường nhìn chằm chằm vào âm mạch trước mặt.
Người đang nói chuyện với hắn chắc chắn không phải âm mạch mà là một người khác.
Dám nổi loạn nhưng không dám lộ diện? Còn làm bộ như âm mạch đang nói chuyện ư?
“Vốn dĩ mục đích tồn tại của âm mạch là nuôi dưỡng điện Diêm Vương.”
“Ngươi trộm âm mạch, dùng nó để hấp thu quỷ vật âm hồn và khống chế nữ quỷ bạch đầu… Hiện tại ngươi không dám lộ mặt, chẳng lẽ vì sợ phản loạn thất bại sẽ bị phát hiện ư?” Kỷ Trường cười lạnh nói: “Làm phản mà không dám lộ diện, ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh thế thôi à?”
Trong bóng tối, cơn giận vô danh bị đè nén.
Kỷ Trường nói: “Xem ra lời ta nói hoàn toàn đúng.”
“Để ta đoán lại… Nếu muốn phản loạn, trước tiên phải chiếm lấy điện Diêm Vương. Đáng tiếc, điện Diêm Vương chỉ nhận chủ nhân của nó… cho nên ngươi hết cách.”
“Vì thế ngươi kéo Túc Bảo xuống đây, muốn mượn tay con bé mở điện Diêm Vương?”
Ánh mắt của Kỷ Trường trở nên lạnh lùng.
Nếu ngươi muốn đụng vào đồ đệ bé bỏng của ta… Ngươi phải bước qua xác ta trước!
Âm mạch phát ra âm thanh ho-ho-ho, giống như rồng thật, cơ thể nó đang chuyển động.
“Đúng vậy…” Nó cắn mạnh Kỷ Trường, không cho hắn cơ hội trốn thoát: “Mấy trăm năm qua, có bao nhiêu quỷ tụ tập ở đây… Ta có mấy triệu quỷ hồn!”
“Ngay cả ngươi… cũng không thể làm gì được ta thì một đứa bé… càng không làm gì được ta.”
“Ha ha ha… Ta phái quỷ tướng ra ngoài đã lâu, chắc con bé kia đã chết!”
Mồ hôi lạnh chảy ra từ trán Kỷ Trường, lòng hắn không khỏi bất an.
Kẻ phản bội đến từ âm phủ… Túc Bảo bây giờ mới bốn tuổi, làm sao có thể là đối thủ của kẻ đó?
Phải làm sao đây… Kỷ Trường càng lo lắng thì càng để lộ sơ hở phòng thủ, một đạo ánh sáng đen bay ra chém vào thân thể hắn…
Kỷ Trường ói ra máu.
Hắn gồng mình chống đỡ trong miệng âm mạch, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: “Ngươi biết thân phận của Túc Bảo khi nào?”
Kỷ Trường vừa thốt ra câu hỏi đó đã ngay lập tức biết đáp án, âm mạch được sinh ra từ trời đất nên có khả năng cảm nhận rất mạnh mẽ.
Có lẽ ngay từ lần đầu tiên Túc Bảo đặt chân lên ngọn núi hoang vu, âm mạch đã biết thân phận của bé.
Thế nên, dù âm mạch biết Tô Tử Du có dòng máu thuần khiết hơn và thông minh hơn trong số hậu duệ của Vu thần thì nó cũng không ra tay với cậu.
Nó làm tất cả để mai phục và chờ đợi Túc Bảo rơi vào cái bẫy của nó!
“Ngươi đoán đúng rồi… Đáng tiếc đã quá muộn…!”
Âm mạch biến thành hình rồng, trong mắt rồng phát ra một luồng ánh sáng khá tối, sau đó rồng mở mắt.
Âm mạch đã hoàn toàn thành hình!
Kỷ Trường thầm than: “Hỏng rồi!”
Túc Bảo…Túc Bảo vẫn đang đợi hắn!