Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

“Ngoan nào, con cùng đám ác quỷ tìm đường về nhà họ Tô trước nha… Sư phụ nhất định sẽ đi tìm con sau.”

Túc Bảo bĩu môi nói: “Sư phụ, người lại lừa dối con!”

Bé chỉ vào bức tường đá: “Lần trước cũng có kẻ truyền đến giọng nói từ bốn phương tám hướng và bị con tiêu diệt đó thôi!”

Kỷ Trường” “…”

Hắn cho rằng Túc Bảo đang nói đến gã hói đầu, nhưng gã hói đầu sao có thể so sánh với kẻ phản bội trước mặt!

Kỷ Trường lo lắng muốn chết, trơ mắt nhìn Túc Bảo vừa nói chuyện vừa chạy tới leo lên âm mạch.

“Đừng tới đây!” Kỷ Trường toát mồ hôi đầm đìa, lo lắng nhìn bốn phía, hoàn toàn không biết bóng đen đang trốn ở đâu.

Túc Bảo nói: “Sư phụ, đừng sợ, không sao đâu!”

Dừng một chút, bé nói: “Đến hôn quân con còn chẳng sợ nữa là, ban nãy con còn đánh nhau với hôn quân đó…Thứ rác rưởi đang ẩn trốn kia chẳng là cái thá gì đâu!”

Kỷ Trường: “…”


Kết thúc rồi, đồ đệ này của hắn… vốn luôn ngoan ngoãn nghe lời, sao bây giờ lại nổi loạn như vậy.

Kỷ Trường hận sắt không thể thành thép, tức giận nói: “Ta bảo con đi thì con phải đi! Con có hiểu đạo lý kính trọng thầy không hả? Con không nghe lời ta thì xem như không coi ta là sư phụ, sau này ta không có đồ đệ như con!”

“Cút đi!”

Túc Bảo dừng lại, mũi hơi cay.

Sư phụ hung dữ quá!

“Con sẽ không đi!” Túc Bảo giơ cánh tay lên, cố gắng vận ra chút cơ bắp: “Bây giờ con rất lợi hại!”

Kỷ Trường tuyệt vọng.

Cô bé con hoàn toàn không hiểu gì về sức mạnh.

Bắt được vài quỷ hồn ở thế giới loài người và thu phục được vài ác quỷ thôi mà Túc Bảo đã tưởng mình rất mạnh mẽ sao?


Trên đời này còn nhiều thứ lợi hại hơn cô bé!

Dưới đất truyền đến tiếng cười, bóng đen không khỏi bật cười như được nghe kịch vui!

“Phán quan Kỷ, nhìn xem, đây là Diêm vương mà ngươi luôn trung thành bảo vệ hả?”

“Chậc chậc, một đứa bé không hiểu chuyện, thật yếu đuối và ngu ngốc.”

“Ngươi vẫn như con chó già muốn cứu mạng con nhóc đó sao?”

“Thật buồn cười… Vì sao không đi theo ta? Ta đảm bảo sau này ngươi sẽ được thăng chức và lấy vợ!”

Kỷ Trường: “…”

Cả người tê dại.

Kỷ Trường tức giận nhìn Túc Bảo, nhưng khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của bé thì hắn không thể tức giận nữa mà chỉ cảm thấy thương bé.

Chính hắn mới là kẻ vô dụng.

Thân là sư phụ của bé, là người bảo vệ bé ở thế giới loài người, hắn lại thất bại trong nhiệm vụ của mình.

“Túc Bảo…” Kỷ Trường buồn bã nói: “Ồ, quên đi…”

Cho dù Túc Bảo chạy cũng đâu thể chạy thoát!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận