Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Túc Bảo dùng hai tay nâng điện Diêm Vương lên, đập về phía Bóng đen: “Cái này có tính là bộc lộ không?”

Choang~

Điện Diêm Vương đập mạnh vào đầu Bóng đen, tạo ra một cái hố trên đầu hắn ta.

Bóng đen hét lên một tiếng, đồng tử co rút mạnh, hắn ta lùi về phía sau.

Điện Diêm Vương!

Chết tiệt……

Điện Diêm Vương thực sự đã bị con nhóc đó tiếp quản.

Bóng đen vô cùng tức giận, nó không cam tâm bại trong tay một con nhóc!

Hắn ta hiểu rằng hắn ta vẫn có thể giành chiến thắng nếu chiến đấu đến chết, nhưng với sự may mắn của tiểu Diêm Vương, điều này tương đương với một canh bạc lớn đối với hắn ta.

Đánh cược với người có vận may nghịch thiên ư, há chẳng phải tự tìm đường chết sao?


Bóng đen do dự một chút, cuối cùng không cam lòng rút lui, xoay người nhanh chóng bỏ chạy.

Hắn vừa chạy vừa chửi thề, khốn kiếp, khốn kiếp, hắn tức giận đến mức suýt hộc máu.

Hắn ta không thể đánh bại Diêm Vương trong thân thể một đứa trẻ.

Chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng hắn ta lại phải trốn chạy trong tuyệt vọng!

Túc Bảo lạnh mặt, giọng nói dễ thương của bé vang lên: “Ngươi chạy đi đâu vậy!”

Bé nhấc điện Diêm Vương lên lần nữa, cuồng phong nổi lên!

Kỷ Trường ngơ ngác.

Cái này, cái này, cái này, đây thật sự là đồ đệ bốn tuổi của hắn sao?

Mấy ngày trước cô bé con có lợi hại như này đâu?


Nhìn Túc Bảo nâng điện diêm vương lên, bắt đầu đập lia lịa.

Tâm thần bóng đen như muốn nứt toác, chạy thật nhanh, nhưng mà điện diêm vương giống như lắp vệ tinh hướng dẫn, đi đâu theo đó, không đập nó một búa thì sẽ không chịu dừng lại.

Coong một tiếng…

Giống như hòa thượng gõ chuông.

Quỷ đào hoa sợ hãi cảm thán: “Uầy, vang thật! Một cái đầu mà cũng có thể phát ra âm thanh như tiếng chuông, có thể thấy được bên trong trống rỗng tới cỡ nào.”

Quỷ nhu nhược gật đầu: “Đúng là rỗng tuếch.”

Nữ quỷ áo cưới: “Trận chiến lớn như vậy, ta cứ tưởng là Nhiếp chính vương khởi binh tạo phản, không ngờ lại là kẻ bại gia quần áo lụa là không chịu nghe lời ông ba dạy dỗ.”

Quỷ xui xẻo: “Được rồi… chừa lại chút măng cho gấu trúc trên núi* đi!

(*) ý là để lại chút thể diện cho người khác

Quỷ hồ đồ: “Mau ăn! Âm mạch hiếm có khó tìm, qua thôn này là không có nhà trọ* này nữa đâu.”

(*) ý là bỏ lỡ rồi là không thể tìm lại thứ tốt như vậy được nữa



Bóng đen phun ra một ngụm máu tươi, cũng không biết là bị điện diêm vương đập hay là bị đám quỷ đào hoa chọc tức nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận