Nó hung ác nham hiểm liếc mắt nhìn Túc Bảo và Kỷ Trường một cái, chợt hóa thành một luồng khói… tản đi không còn thấy đâu nữa.
Túc Bảo đang định đuổi theo.
Kỷ Trường lập tức ngăn Túc Bảo lại, nói: “Túc Bảo, giặc rơi vào đường cùng chớ đuổi!”
Điện diêm vương rất nghịch thiên, đập xuống có thể làm cho đối phương hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Hiện tại Túc Bảo lại chỉ có thể đập đầu của đối phương ra một cái hố.
Bình Đẳng Vương thuộc điện thứ chín cũng có suy tính trong lòng cả rồi thì mới chạy như vậy, nếu gã mà liều mạng, với thực lực hiện tại của Túc Bảo, vẫn chưa thể làm gì được…
Kỷ Trường còn nhớ rõ trước khi diêm vương đi lịch kiếp cũng từng đánh một trận với Bình Đẳng Vương điện thứ chín, điện diêm vương của bé chỉ mới nhẹ nhàng rời khỏi, suýt chút nữa là Bình Đẳng Vương hồn phi phách tán.
Không phải hắn không tin Túc Bảo, mà với khả năng khống chế điện diêm vương của bé hiện giờ, thực lực của bé quả thật vẫn chưa đủ.
Nếu đuổi theo, không biết được kết quả cuối cùng sẽ là gì.
Kỷ Trường không hề muốn Túc Bảo rơi vào nguy hiểm…
Túc Bảo đành phải thu hồi điện diêm vương lại, nói: “Được rồi…”
Kỷ Trường nhìn chằm chằm điện diêm vương vừa biến thành mặt dây chuyền, đáy lòng trào dâng, rất khó có thể bình tĩnh.
“Con thật sự đã thu điện diêm vương…”
Túc Bảo ừm một tiếng: “Là điện diêm vương tự chạy vào trong tay con, con chưa làm gì hết, nó đã nhận con rồi.”
Kỷ Trường: “…”
Đám quỷ đang liều mạng hút âm mạch: “…”
Quỷ mít ướt: “Anh, em không chịu nổi nữa rồi… Có thể dừng lại được không?”
Nó nhìn quỷ nhu nhược với vẻ mặt đáng thương.
Tuy rằng quỷ nhu nhược là thiếu niên.
Nhưng trải qua mấy lần nguy hiểm, nó đều xung phong dẫn đầu, nghịch thiên lật ngược tình thế.
Cho dù là ngày thường, cũng là con quỷ có mưu kế nhất.
Vì vậy tuy rằng tuổi của quỷ mít ướt lớn hơn quỷ nhu nhược, vẫn không tự chủ được mà gọi một tiếng “anh”.
Quỷ nhu nhược xoa cái bụng tròn vo, suýt chút nữa nổ tung.
Quả thật không nhét nổi nữa rồi.
Quỷ đào hoa lặng lẽ nói: “Hít thêm một hơi nữa, nhét kín kẽ hở.”
Quỷ xui xẻo: “…”
Chuyện này làm nó nhớ tới mỗi lần bà ngoại đút cơm cho ăn, một miếng rồi lại một miếng.
Đầu tiên là ăn thịt, sau đó là ăn cơm, cuối cùng ăn không vô nữa hả? Thêm một ngụm canh nhét kín kẽ hở.
Quả thật lấp vô cùng kín kẽ, không hề lãng phí chút không gian nào.
“Được rồi, ta quả thật không còn kẽ hở nào nữa đâu.” Quỷ hồ đồ là người từ bỏ đầu tiên, lăn trên mặt đất.