Vạn Đào thở dài, nói: “Rút, thêm mười thiết bị nữa.”
Tô Nhạc Phi đi tới, nói: “Chuyện rút nước cứ giao cho tôi.”
Anh ấy làm kỹ sư nên biết cách xử lý nó.
Tô Nhạc Phi nhìn cái hố khổng lồ trước mắt.
Ngọn núi hoang ban đầu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn cái hố to xuất hiện ở trước mặt.
Thật ra anh ấy cũng biết, ba tháng trôi qua, đã không còn hy vọng gì nữa rồi.
Nhưng nếu bọn họ đều dừng lại, khi ấy mới thật sự sụp đổ…
Chỉ cần không ngừng đào, không ngừng tìm kiếm, bọn họ có thể sống trong ảo tưởng, một ngày nào đó Túc Bảo sẽ trở về.
Tô Nhạc Phi xoay người, hốc mắt của người đàn ông cao lớn cường tráng không khỏi phiếm hồng.
Đúng lúc này, một cô bé mặc váy màu hồng phấn, ăn diện đẹp đẽ chạy tới, nhún nhảy một cái, mỗi lời nói cử chỉ đều đang học Túc Bảo.
“Cậu cả!” Cô bé chạy đến trước mặt Mộc Quy Phàm, ngẩng đầu lên, khẽ nghiêng đầu, dáng vẻ vô cùng ngây thơ đáng yêu: “Cậu cả, Viện Viện đưa cơm tới cho cậu nè!”
Cô bé giơ hộp cơm Hello Kitty màu hồng phấn trong tay lên, tha thiết nhìn Mộc Quy Phàm.
Đây là con gái của người đã tự xưng Chiến Thần là cháu trai của nhà họ Mộc bọn họ lúc trước.
Nhà họ Mộc kia có ba trai một gái, cô con gái gả cho một nhà giàu có trong thành phố, còn nhà họ Mộc sớm đã chạy về quê cũ từ lâu rồi, chỉ có cô con gái này bởi vì gả cho nhà giàu nên vẫn ở lại thành phố.
Cô con gái nhà họ Mộc này cũng coi như là chị họ của Mộc Quy Phàm, cháu gái của em trai họ của em trai họ của ông nội Mộc Quy Phàm, họ hàng xa cách không biết bao nhiêu tầng.
Lúc trước nhà họ Mộc bị Mộc Quy Phàm xử lý, cô ta không rên một tiếng sợ rằng sẽ bị liên lụy, kết quả hiện tại nghe nói con gái của Mộc Quy Phàm mất tích thì bắt đầu bày mưu tính kế.
Mộc Quy Phàm không muốn gặp cô ta, nhưng cô ta lại không ngại đưa con gái của mình tới.
Con gái của cô ta gọi Mộc Quy Phàm là cậu cả, cũng vừa khéo hơn bốn tuổi, lớn hơn Túc Bảo một chút.
Chẳng lẽ Mộc Quy Phàm lại có thể đánh một đứa bé bốn tuổi được chắc?
Mộc Quy Phàm quả thật không ra tay được, nhìn thấy đứa bé bốn tuổi này thì càng nhớ đến bé ngoan của mình, lòng đau như dao cắt.
Ban đầu anh xách theo Viện Viện rồi ném cô bé ra ngoài, nhưng cô bé chẳng những không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn ‘ngây thơ’ cảm thấy như vậy rất thú vị.
Sau đó Mộc Quy Phàm dứt khoát không để ý tới nữa.
Viện Viện cứ cách dăm ba hôm lại mò tới một lần, mỗi lần đều có thể lợi dụng sơ hở chạy vào, cho dù Mộc Quy Phàm lạnh mặt hờ hững với cô bé, cô bé cũng không chịu từ bỏ.
“Cậu cả, đây là sushi do con tự làm đó, cậu ăn thử một miếng đi!”
Viện Viện làm nũng.
Mẹ của cô bé nói, chỉ cần có thể làm thân được với cậu cả, vậy thì cô bé sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời, không bị ai ức hiếp cả, còn có thể ngồi lên đầu chị gái của cô bé nữa.
Người khác nói mẹ của cô bé là kẻ thứ ba, chị của cô bé là con vợ cả, cho nên mặc dù ba của cô bé có tiền, nhưng cô bé và mẹ của mình đi đến đâu cũng vẫn bị người ta khinh thường.
Viện Viện không biết cái gì là vinh hoa phú quý.