Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Cô bé chỉ biết mình không muốn bị người ta khinh thường nữa, cô bé muốn chị gái không dám bắt nạt mình nữa!

Viện Viện biết cậu cả của mình, đối xử với đứa em họ kia rất tốt.

Bây giờ người em họ đó đã mất tích, mẹ cô bé nói chắc chắn em ấy đã chết.

Hiện tại cậu cả không thân thiết với cô bé cũng không sao, mẹ nói chỉ cần không từ bỏ thì nhất định sẽ thành công.

Chỉ cần có thể làm thân được với cậu cả, cuộc sống của cô bé và mẹ cũng sẽ dễ chịu hơn!

Viện Viện cầm hộp cơm, nịnh nọt lấy lòng Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm nhìn cô bé một cái, quần áo màu hồng nhạt, cổ áo còn có một vòng ren nhỏ, nhìn trông cực kỳ mềm mại đáng yêu.

Cô bé cố ý bắt chước Túc Bảo, nghiêng đầu, chớp chớp mắt.

“Cút ra ngoài!” Trong mắt Mộc Quy Phàm hiện lên sự ác độc.


“Cậu cả…” Viện Viện lập tức cực kỳ tủi thân, tay cầm hộp cơm cũng buông xuống.

Cô bé cúi đầu, nước mắt chờn vờn trong hốc mắt – không phải là cô bé đang cố tình tỏ ra đáng thương, mà cô bé quả thật đã bị Mộc Quy Phàm dọa sợ.

Viện Viện cảm thấy rất tủi thân, các cậu của người em họ kia đối xử với em ấy tốt như vậy, cô bé cho rằng cậu cả của cô bé cũng sẽ đối xử với cô bé tốt như vậy…

Nhưng cô bé sẽ không từ bỏ đâu, cậu cả của cô bé chính là Mộc Quy Phàm, mấy ngày nay trở về ba đã đối xử với cô bé điềm đạm dịu dàng hơn rất nhiều.

Nếu cậu cả đối xử tốt với cô bé, thậm chí còn cùng về nhà một chuyến với cô bé.

Đến lúc đó ai còn dám cười nhạo cô bé là con gái của kẻ thứ ba?

Dù sao người em họ kia của cô bé cũng đã chết, còn chiếm lấy cậu cả làm gì…

Trẻ con bị ức hiếp, bị đè ép trong thời gian dài, sẽ hay có chút suy nghĩ nhỏ mọn.


Cho dù là anh chị em ruột trong cùng một gia đình, cũng thường xảy ra cảnh tượng anh em tranh giành tình thương.

Huống chi là một cô bé bị gọi là ‘con gái của kẻ thứ ba’ từ nhỏ đến lớn, bị chị gái bắt nạt lâu như vậy, còn phải cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt với lấy lòng ba mình – Viện Viện.

Có lẽ cô bé vẫn chưa hiểu được cái gì là mưu kế, cái gì là mánh khóe, chỉ biết dựa vào bản năng lấy lòng Mộc Quy Phàm.

Viện Viện ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mềm giọng nói: “Cậu cả không tìm thấy em Túc Bảo, nên tâm trạng mới không tốt phải không? Vậy thì Viện Viện sẽ ở bên cậu cả…”

Dù sao cũng là trẻ con, dù có thông minh đến mấy thì ở trước mặt người lớn cũng không thể giấu được suy nghĩ trong lòng.

Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm cô bé bằng ánh mắt hung ác nham hiểm, cuối cùng vẫn không ra tay, chỉ gọi Vạn Bát Thực tới.

Anh không thèm nhìn Viện Viện, lạnh giọng dặn dò Vạn Bát Thực: “Trông chừng nó, sau này nếu như nó dám bước vào khu vực núi hoang nửa bước, đánh gãy chân của nó!”

Vạn Bát Thực nói: “Vâng!”

Mộc Quy Phàm đã đi xa, chỉ bỏ lại một câu: “Ném ra ngoài.”

Vạn Bát Thực lập tức xách Viện Viện lên, mang ra ngoài.

Viện Viện vô cùng sợ hãi, khóc thành tiếng: “Chú… đừng đánh con, con… con sợ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận