Nửa tiếng trôi qua, mẹ Viện Viện vẫn còn đang gọi điện thoại, xung quanh bắt đầu nhìn lại bằng ánh mắt khác thường.
Có người xì xào bàn tán: “Chắc không phải mua không nổi đấy chứ… Đang gọi điện thoại tìm người vay tiền? Vừa nãy nhìn cô ta như vậy cứ như phùng má giả làm người mập.”
“Tôi xem chắc cũng… Chậc chậc, ăn mặc giống phu nhân, vòng tay đeo trên tay cũng đắt thật, đoán chừng phải tầm mấy triệu mấy chục triệu… Không ngờ hai triệu thôi cũng phải vay tiền.”
“Cô không biết à… Có một loại “danh viện” ngày ngày chụp ảnh check-in làm màu, ai biết cái vòng tay kia có phải là thuê hay không…”
Mấy lời này nói rất khẽ nhưng Viện Viện vẫn nghe thấy, từ nhỏ thính lực của cô bé đã tốt, thường nghe thấy tiếng chị gái cô bé lên lầu, tiếng ba về, tiếng ba gọi điện thoại, tiếng ba mẹ cãi nhau… Dựa vào những thông tin này, cô bé đã học được cách nhìn vẻ mặt người khác, vô thức rèn luyện thính lực.
Cô bé cảm nhận được những người kia vừa nói vừa nhìn lén cô bé.
“Còn cố ý thế con gái ở đây, sợ người khác chê cười cô ta à?”
“Làm con gái cô ta thật đáng thương.”
Viện Viện cúi đầu, mặt mũi đỏ lên.
Nước mắt rưng rưng trong hốc mắt cô bé.
Cùng là tiểu thiên kim hào môn, cô em họ kia của cô bé lại muốn gì được đó. Nghe nói người cậu cả kia của Túc Bảo còn mua cả một cái đảo làm công viên trò chơi cho nó.
Người nào cũng cưng chiều nó, yêu nó, tuyệt nhiên không để nó khó xử.
Vừa nhìn so sánh, bản thân cô bé lại quẫn bách như thế, mẹ của cô bé muốn mua cái vòng tay còn phải tìm người mượn tiền, cô bé phải ngồi ở đây bị người ta chê cười…
Trong lòng Viện Viện thầm thề cô bé nhất định phải có được sự yêu thích của cậu cả.
Mẹ nói cậu cả rất lợi hại, không chỉ có tiền mà địa vị còn rất cao, đó là địa vị dùng tiền cũng không mua được, người người tôn sùng.
Nếu cô bé có cậu cả như thế, cũng cưng chiều cô bé, tùy ý cô bé muốn gì được đó, vung tiền như rác… Vậy cô bé sẽ không đi tới đâu bị người ta cười nhạo tới đó.
Mẹ Viện Viện gọi điện thoại gần bốn mươi phút, cuối cùng mượn được tiền, vào tiệm trả tiền mua vòng tay.
Mua sắm vốn là chuyện vui vẻ, mẹ Viện Viện lại cảm thấy mất hết mặt mũi, dẫn Viện Viện đi nhanh.
Cũng bởi vì khúc nhạc đệm này, sau khi hai người rời khỏi cửa hàng cũng đã trễ.
Viện Viện hỏi bằng giọng non nớt: “Mẹ, còn đi thăm hỏi bà cụ Tô nữa không?”
Mẹ Viện Viện bị mất mặt, tâm trạng cũng không được tốt, đáp lời: “Ngày mai rồi đi!”
“Viện Viện nhớ kỹ, lúc đến thăm hỏi người khác, nhất định không được tới lúc người khác đang dùng bữa, trừ phi đã hẹn trước. Nếu không sẽ không lễ phép.”
Viện Viện hỏi: “Tại sao?”
Cô bé thật sự rất muốn đi, trẻ con không có tâm tư tinh tế như người lớn, Viện Viện đã cảm thấy bản thân đi là có thể tạo ra niềm vui cho bà cụ, bà cụ thích cô bé, chắc chắn cậu cả cũng sẽ nhanh chóng đón nhận cô bé.
Hai mẹ con nói chuyện, hoàn toàn không nhìn thấy có một luồng khí đen mờ mờ chui vào trong vòng tay mẹ Viện Viện đang đeo…
“Này này này… Viện Viện.”
Viện Viện chợt nghe thấy có người gọi cô bé, nhưng nhìn trái nhìn phải không có một ai, giọng nói kia không rõ nam nữ, hơi giống với âm thanh đặc biệt riêng của nhân vật phản diện trong phim ảnh.