Sau khi thu tiền cho thuê phòng xong, Tô Tiểu Ngọc ra tạp hóa mua đồ uống.
Hôm nay, cô ấy lại trúng thêm một hộp đồ uống khác khi tích mã qr.
Tô Tiểu Ngọc tròn mắt ngỡ ngàng, xách túi đồ uống đi về phía bãi đỗ xe.
Mấy ngày này cô ấy quá may mắn! Hệt như có u Hoàng bám thân vậy.
[1].
[1]: Xét về tướng số, người châu u có vận khí rất tốt, trong đó Hoàng đế châu u sẽ có vận khí tốt nhất, cách nói này dùng cho trường hợp gặp nhiều may mắn bất ngờ.
Mua đồ uống chắc chắn sẽ trúng phần thưởng ‘tặng thêm một chai’, quăng rác ở khoảng cách xa cũng chuẩn xác rơi vào thùng rác, đến ăn quả trứng gà cũng gặp được quả hai lòng đỏ….
Tô Tiểu Ngọc cất chai đồ uống cẩn thận rồi lái xe rời đi.
Phía sau cô ấy là quỷ hồn Tô Cẩm Ngọc đang mở mắt nhìn kí chủ--- Cả người kí chủ được bao phủ trong ánh sáng màu vàng, hệt như cá chép may mắn.
“Rốt cuộc mình đã làm cách nào để xuất hiện trên người cô gái này nhỉ?” Tô Cẩm Ngọc cảm thấy rất kỳ lạ, nhiều lần cô thử tìm cách rời đi nhưng phát hiện ra không thể tách khỏi kí chủ.
“Kỳ lạ…”
Tô Cẩm Ngọc gồng hết sức để thoát khỏi thân thể Tô Tiểu Ngọc, kết quả bị đập đầu vào vô lăng xe.
Đúng lúc này, một chiếc xe tải lớn mất kiểm soát lao tới kèm theo tiếng còi inh ỏi.
Vì phanh xe quá gấp nên cả chiếc xe tải bị lật nghiêng.
Tô Tiểu Ngọc còn chưa kịp phản ứng thì vô lăng trong xe đã tự quay một vòng, xe của Tô Tiểu Ngọc tránh được chiếc xe tải trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc!
Rầm rầm rầm, một loạt tiếng va chạm vang lên.
Chiếc xe tải lớn đẩy mấy chiếc ô tô nhỏ ra ngoài, sau đó thắng được phanh xe cách đó năm trăm mét…
Tô Tiểu Ngọc sợ tới mức mặt tái nhợt, nhanh chóng dừng xe bên đường.
.
Người qua đường đều sững sờ!
Cô gái này tốt số thật!
Chẳng ngờ cô ấy lại tránh được chiếc xe tải mất kiểm soát!
“Trời ạ, ban nãy tôi còn tưởng xe cô ấy sẽ bị đánh bay lên không trung, không chết thì cũng mất nửa cái mạng! Không ngờ lại thoát chết trong tình huống chỉ mành treo chuông như vậy!”
Thậm chí không có một vết xước trên xe.
“Vận may gì thế này….”
Người qua đường cảm khái không thôi, chạy tới tấp ra phía trước để xem hiện trường vụ tai nạn.
Tô Tiểu Ngọc cũng liếc mắt nhìn, mấy chiếc xe nhỏ bị đụng đến thảm hại, chỉ có cô ấy và xe là lành lặn nguyên vẹn.
“Trời ơi…” Nghĩ lại vẫn còn rùng mình, Tô Tiểu Ngọc khẽ vỗ ngực rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
Về đến khu chung cư cô ấy ở, chuyện không thể tưởng tượng được lại phát sinh.
Bà chủ tiệm vé số vươn cổ nhìn thấy Tô Tiểu Ngọc thì vội vàng đuổi theo.
Bà ấy đè thấp giọng, nhìn trái ngó phải rồi hỏi: “Này, Tiểu Ngọc! Con xem có phải vé số con mua hôm qua trúng thưởng không! Giải lớn năm trăm vạn! Cô nhớ con chọn dãy số đó…”
Tô Tiểu Ngọc lục tìm trong túi, nói: “Không thể, nào có chuyện trúng giải lớn dễ dàng như vậy ạ, con chỉ tiện tay chọn dãy số theo lịch hôm qua thôi…”
Bà chủ tiệm vé số vừa nhìn đã vỗ đùi, kích động nói: “Chính nó, chính là lịch hôm qua, 20 22 05 16 21 19 01!”
“21h:19 ngày 16 tháng 5, năm 2022! Chọn bừa cũng trúng giải lớn!”
“Năm trăm vạn, mẹ ơi! Tiểu Ngọc, con….
con phát tài rồi đó!”
Tô Tiểu Ngọc: “…”
Cô ấy nhìn vé số đăm đăm, quá đỗi kinh ngạc!
Mẹ kiếp, đến vé số cũng trúng luôn hả?
Tô Tiểu Ngọc quá sốc, cái này, cái này, cái này?
Đến giờ khắc này, cô ấy khẳng định chắc chắn mình đang được u Hoàng bám thân rồi!
Tô Tiểu Ngọc phấn khích không thôi, chợt nhớ ra mình đã muộn giờ học, cô ấy lại cuống quýt thay quần áo rồi vội đến đại học Y.
Tiết học đầu tiên trong sáng nay đã trôi qua nửa thời gian, Tô Tiểu Ngọc lẻn vào qua cửa sau của giảng đường, vừa hay nghe giảng viên nói: “Được rồi, đã học được nửa tiết, tôi thấy các bạn đều như chưa tỉnh ngủ nên giờ chúng ta sẽ điểm danh nhé!”
Thấy các sinh viên ngủ gà ngủ gật nên giảng viên quyết định chơi trò kích thích một chút --- Điểm danh!
“Tô Tiểu Ngọc!”
Tô Tiểu Ngọc mới ngồi vào chỗ lập tức giơ tay: “Có!”
Giảng viên liếc nhìn một cái rồi tiếp tục điểm danh.
Hai bạn học ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Ngọc: “Mẹ kiếp, cậu gặp vận may gì thế…”
Tô Tiểu Ngọc: “Cũng tạm, cũng tạm, đúng là may mắn nhưng chủ yếu vẫn là thành sự tại nhân.”
Các bạn học: “….”
Trên con đường vừa xảy ra vụ tai nạn phía sau đại học Y.
Túc Bảo ngồi xổm bên đường, khó hiểu nhìn dòng xe qua lại.
“Sư phụ, sao người lại dắt con tới đây?”
Hóa ra, Kỷ Trường tìm hoài không thấy Tô Cẩm Ngọc nên mới dẫn Túc Bảo đi dạo một vòng…
Hắn bấm ngón tay, muốn tìm được Tô Cẩm Ngọc thì vẫn phải nhờ vào Túc Bảo.
Vụ tai nạn xe vừa xảy ra ở đây có tổng cộng một người chết và bảy người bị thương.
Kỷ Trường kiểm tra một lượt, vẫn không thấy cái tên Tô Cẩm Ngọc.
“Kỳ lạ, quẻ bói nói ở chỗ này mà…Mình còn tưởng có chuyện quỷ hồn xuyên không nhập vào thân xác nguyên chủ cơ đấy.”
Chẳng phải những vụ xuyên không thường xuất hiện khi có người chết vì tai nạn xe, rơi máy bay hoặc là nổ bom gì đó à?
Nhưng sự thật chứng minh, hắn cả nghĩ rồi.
Có tai nạn xe, nhưng vẫn không tìm được Tô Cẩm Ngọc….
Túc Bảo bỗng đứng dậy, vỗ nhẹ cánh tay Kỷ Trường, trịnh trọng hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc người đã gặp phải vấn đề hóc búa gì, nói cho con được không? Túc Bảo có thể giúp người đó!”
Kỷ Trường: “…”
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Kỷ Trường khó khăn mở miệng: “Túc Bảo, mấy ngày trước mẹ của con quay về nhà lần cuối trước khi đầu thai nhưng không cẩn thận nên đi lạc rồi…”
Túc Bảo thảng thốt.
Mẹ cô bé đi lạc ư?
Kỷ Trường vuốt mũi: “Chính là….gặp phải sự cố bất ngờ, hồn phách của mẹ con hóa thành nhiều đốm sáng rồi bay đi mất rồi…Sư phụ tìm suốt hai ngày nay mà không tìm được.”
“Chúng ta phải tìm ra mẹ con rồi đưa cô ấy đi đầu thai…”
Túc Bảo lập tức cuống lên: “Sư phụ, sao người không nói sớm một chút?”
Kỷ Trường vừa toan nói gì đó, Túc Bảo đã ôm thỏ bông chạy, nói: “Mau, chúng ta cùng tìm mẹ con!”
Mẹ….
Cô bé vẫn có thể gặp lại mẹ!
Lòng Túc Bảo nóng như lửa đốt, tuy ở nhà họ Tô, ông bà ngoại cùng các cậu đều rất tốt với cô bé.
Nhưng, cô bé vẫn muốn được gặp lại mẹ…..
Túc Bảo bấm ngón tay bói quẻ, đi băng qua con đường, bất giác đã đến đại học Y.
Cô bé không hề ngoảnh đầu lại mà lập tức chạy vào trong trường.
Kỷ Trường: “Túc Bảo?”
Trong lớp, Tô Tiểu Ngọc học xong, nhìn đồng hồ: “Chiều nay giảng viên xin nghỉ à?”
Vừa hay cô ấy đang muốn đi xem phim ở rạp.
Đúng là quá may mắn mà!
Tô Tiểu Ngọc reo lên một tiếng rồi ôm cặp sách chạy ra xe.
Sau khi xe rời đi, Túc Bảo tìm đến cửa lớp học của Tô Tiểu Ngọc, ló đầu vào nhìn.
“Ở đây cũng không có mẹ nha!” Túc Bảo thất vọng.
Lạ thật, hồi nãy cô bé vừa bốc được quẻ bói nói mẹ đang ở đây mà.
Vận mệnh như đang trêu đùa họ, Túc Bảo và Kỷ Trường đều không biết, bây giờ Tô Cẩm Ngọc đang bám trên người Tô Tiểu Ngọc, còn kí chủ Tô Tiểu Ngọc vẫn làm chủ được mọi hành động của mình…
Trên đường về, Túc Bảo nhoài người lên cửa kính xe, nhìn con phố.
“Mẹ ơi, mẹ ơi…” Miệng cô bé không ngừng lẩm bẩm, đôi mắt đẹp chất chứa nỗi thất vọng và buồn bã.
Ăn cơm xong, Kỷ Trường nói khi trước Tô Cẩm Ngọc biến mất tại nhà họ Tô.
Túc Bảo lại lập tức tìm kiếm trong sân.
Người nhà họ Tô mù mờ nhìn cục bột nhỏ chạy khắp sân.
Chỉ thấy cục bột nhỏ chui vào bụi cỏ, trèo lên cây rồi lại nằm bò bên hòn non bộ….
Trong hòn non bộ ở vườn hoa, Túc Bảo ló đầu vào: “Xin chào, mẹ ơi mẹ ở đây à?”
Cụ rùa: “??”
Trong chuồng gà phía sau nhà bếp, Túc Bảo mở ổ gà của gà mái ra: “Xin chào, gà cục tác, có nhìn thấy mẹ Túc Bảo không”
Gà cục tác: “??”
Thậm chí trước giờ đi ngủ buổi tối, Túc Bảo vẫn chạy ra ban công, vạch cánh của Tiểu Ngũ ra xem, hỏi: “Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ, mẹ không trốn trong lông của em à?”
Tiểu Ngũ: “???”
Tiểu Ngũ líu lo: “Không có, Tiểu Ngũ không có mẹ…”
Giày vò tới tận nửa đêm, Túc Bảo trằn trọc mãi mới ngủ được.
Kỷ Trường lơ mơ, cái này….phản ứng quá độ rồi nha…
Người nhà họ Tô vừa lo lắng vừa buồn bã, cô bé con nhớ mẹ rồi à?
Nhất định là nhớ mẹ rồi.
Bà cụ Tô chỉ cảm thấy chua xót, nhớ đến cô con gái Tô Cẩm Ngọc, hốc mắt bà đỏ hoe.
Bé con ngoan của bà…Mẹ của con sẽ không bao giờ quay lại được đâu..