Cả sân trường hỗn loạn, có bé khóc to, có bé đứng ngơ ngác không biết làm gì.
Mộc Quy Phàm quăng micro đi, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ quy trình chạy trốn vừa được hướng dẫn!”
Giọng nói lạnh lùng của Mộc Quy Phàm khiến tất cả mọi người hoàn hồn.
Vài đồng chí cảnh sát của trường chạy tới, cầm ‘cái nĩa ăn’ để đâm tên côn đồ.
Tên côn đồ cầm ‘con dao làm bếp’ được làm từ bìa cứng, vừa vung vẩy vừa la hét.
Các bạn nhỏ cũng la hét ầm ĩ, nửa phút sau các thầy cô mới miễn cưỡng kiểm soát được tình hình, sau đó dẫn các học sinh chạy theo lối thoát hiểm đã định trước.
Mộc Quy Phàm lại quét mắt nhìn một vòng, các cảnh sát trường vẫn nỗ lực đánh xáp lá cà với tên lưu manh bằng ‘cái nĩa ăn’.
Mộc Quy Phàm lập tức dùng tay không bắt dao sắc, tóm luôn cánh tay tên côn đồ rồi quật mạnh kẻ đó xuống đất!
Rầm!
Tên côn đồ kêu thảm thiết: “A…”
“Mộc Quy Phàm chết tiệt…”
Đầu Tô Nhạc Phi ong ong vì đau đớn, mẹ kiếp, khi mới biết Mộc Quy Phàm ‘hủy hoại’ em gái mình, Tô Nhạc Phi luôn chờ ngày được nện Mộc Quy Phàm một trận.
Tuy sau này biết Mộc Quy Phàm là người tốt, nhưng trong lòng Tô Nhạc Phi vẫn không phục, dù sao Tô Cẩm Ngọc cũng là cô em gái mà họ yêu thương hơn 20 năm.
Tô Cẩm Ngọc bị Mộc Quy Phàm lừa gạt rồi cuỗm đi mất, thân là anh trai của cô, Tô Nhạc Phi luôn thấy khó chịu trong lòng.
Vì vậy, khi biết trường mầm non sắp diễn tập, Tô Nhạc Phi không nói hai lần, lập tức ghi danh làm côn đồ.
Tô Nhạc Phi mơ tưởng hão huyền rằng anh ấy sẽ đánh ngã Mộc Quy Phàm trong lần diễn tập này….
Sau đó mới làm bộ bị Mộc Quy Phàm chế ngự.
Để Mộc Quy Phàm biết, ai mới là lão đại của nhà họ Tô…..
Chẳng ngờ anh ấy lại bị Mộc Quy Phàm quật ngã…
Mộc Quy Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, nhặt micro vừa quăng ban nãy, nói: “Được rồi, vòng diễn tập thứ nhất kết thúc, mọi người về vị trí.”
Túc Bảo như chết lặng.
Tên côn đồ nằm vật ra đất kia chẳng phải ai khác….Chính là cậu năm của cô bé!
Cậu năm trùm chiếc mũ đen che kín mặt, xém chút nữa cô bé đã không nhận ra rồi!
Vòng diễn tập thứ nhất kết thúc, tim mọi người đập loạn xạ, riêng thầy hiệu trưởng thì tái mét mặt.
Các bạn nhỏ vừa sợ hãi vừa phấn khích, nhìn Mộc Quy Phàm với đôi mắt sáng lấp lánh.
Dáng vẻ Sĩ quan Mộc khi quật ngã tên côn đồ siêu ngầu nha!!
Hiệu trưởng đến gần Mộc Quy Phàm, thấp giọng nói: “Sĩ quan Mộc, anh có thể cho mọi người thời gian chuẩn bị trước không …”
Mộc Quy Phàm cười lạnh: "Liệu bọn côn đồ có cho mọi người thời gian chuẩn bị không?"
Hiệu trưởng ngẩn ra một lúc, nói: "Nhưng như vậy sẽ hù dọa tụi nhỏ."
Mộc Quy Phàm không thèm liếc nhìn hiệu trường mà quét mắt về phía các học sinh đang xếp hàng.
Anh nói giọng lạnh lùng, không cho phép hiệu trưởng tiếp tục nghi ngờ: “Tôi tin các bạn nhỏ của chúng ta không yếu ớt như vậy.Tuy vẻ ngoài của chúng mong manh dễ vỡ, nhưng nội tâm lại vô cùng mạnh mẽ.”
Hở ra là sợ các bạn nhỏ dọa, nói chuyện to một chút cũng sợ tụi nhỏ bị hù….
Mộc Quy Phàm không tán đồng phương thức nuôi dạy trẻ như chăm trong nhà kính này, anh cho rằng trẻ con sinh ra vốn dĩ không hề yếu đuối, chính người lớn nuôi dưỡng nên sự yếu đuối của trẻ con.
Anh có chừng mực của mình, biết mức độ nào các bạn nhỏ có thể chấp nhận được.
Chiến tranh, đổ máu, chém giết dã man, đánh đập...!những thứ này đều không nên để trẻ em ngày nay phải đối mặt.
Nhưng cuộc diễn tập chỉ có tình huống côn đồ xông vào thôi, mức độ nguy hiểm này còn không thể chấp nhận được thì khi có côn đồ thực sự sẽ ra sao?
Có phải tất cả đều sợ đến ngây người, chạy cũng không chạy nổi hay không?
Hiệu trưởng nhất thời câm nín, dưới khí thế mạnh mẽ của Mộc Quy Phàm, ông ta căn bản không dám nói lời nào, cũng không biết phải nói gì.
Mặt hiệu trưởng như đưa đám, ông nói: “Nhưng nếu tụi nhỏ về nhà nói lại với ba mẹ chúng thì họ sẽ tức giận đấy.”
Mộc Quy Phàm liếc hiệu trưởng một cái: “Vì sợ các phụ huynh tìm đến trường tính sổ mà từ bỏ việc dạy những kiến thức cần thiết hả?”
Hiệu trưởng: “…”
Cậu thanh cao, cậu lợi hại, người bị mắng là chúng tôi chứ có phải cậu đâu!!
Hiệu trưởng thầm phỉ nhổ, chợt nghe Mộc Quy Phàm nói: “Sau khi kết thúc diễn tập, làm thế nào để trấn an tâm lý tụi nhỏ là việc của ông và các giáo viên.”
“Còn nữa, nếu có phụ huynh gây chuyện, dứt khoát kêu họ tới tìm tôi là được.”
Hiệu trưởng vội vàng nói: "Được, được..."
Mộc Quy Phàm không buồn nhìn hiệu trưởng nữa.
Chờ các học sinh xếp hàng ngay ngắn xong, anh nói: “Vừa nãy các bạn nhỏ có sợ không?”
Có bé nói sợ, lại có bé nói không sợ.
Đương nhiên, có bé vẫn đang khóc……
Mộc Quy Phàm mỉm cười: “Sợ hãi là điều bình thường.
Biết sợ hãi mới biết kính sợ thế giới này.
Không sợ hãi cũng là điều bình thường, như vậy chứng tỏ các con rất dũng cảm!”
Một đứa bé nức nở nói: “Vậy khóc thì sao….”
Mộc Quy Phàm khẳng định: “Khóc cũng là điều bình thường, lúc Sĩ quan Mộc ở tuổi con cũng từng khóc rồi…”
Các học sinh dần yên tĩnh.
Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh, cô bé ngước nhìn ba mình.
Ba thật lợi hại…..ngưỡng mộ ba quá!!
??ˊ?ˋ??
Mộc Quy Phàm nói tiếp: “Nội tâm các con đều ẩn chứa một sức mạnh lớn, thế giờ các con đã nhớ, khi có côn đồ xông vào trường thì làm thế nào chưa?”
Các học sinh lần lượt giơ tay, có bé nói phải chạy, bé khác lại nói phải nghe theo hướng dẫn của thầy cô….
Túc Bảo giơ tay, nói to: “Chạy lên, đánh ngã tên côn đồ!”
Hai mắt Túc Bảo như chứa đựng muôn vì sao lấp lánh, bàn tay nhỏ huơ huơ đầy phấn khích.
Vừa nghe thấy Túc Bảo nói vậy, Hân Hân cũng vung nắm tay: “Đúng! Chạy lên đánh ngã tên côn đồ!”
Mộc Quy Phàm: “…”
Các thầy cô: “….”
Khóe miệng Mộc Quy Phàm khẽ giật, giờ anh không dám nghi ngờ sức mạnh của tiểu Túc Bảo ngoan ngoãn mềm mại nhà anh nữa rồi.
Mộc Quy Phàm nói: “Bạn học Túc Bảo rất dũng cảm, nhưng con phải nhớ rõ lời dặn của Sĩ quan Mộc, trong tình huống thông thường, sức lực của trẻ con thua xa người lớn, nguyên tắc đầu tiên của chúng ta vẫn luôn là bảo đảm tính mạng.”
Túc Bảo gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tình huống thông thường chứ gì----
Cô bé cảm thấy mình không thuộc trường hợp đó.
Bé có sợi dây đỏ nên có thể đánh bay cậu năm!
Nhưng dù thế nào thì bây giờ cũng không nên làm khó ba mình, Túc Bảo quyết định ngoan ngoãn gật đầu: “Con hiểu rồi!”
Mộc Quy Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh thực sự rất sợ lát nữa Túc Bảo sẽ xông lên đánh xáp lá cà với tên côn đồ.
Túc Bảo mà lên thì những điều dặn dò các bạn nhỏ ban nãy đổ sông đổ biển hết!
Còn có Hân Hân nữa, kiểu gì cô bé cũng xông lên theo.
Mộc Quy Phàm tổng kết lại tình huống hỗn loạn ban nãy, không chút nể nang mà chỉ ra vấn đề thiếu sót còn tồn tại trong hội giáo viên, còn có phản ứng chậm chạp của cảnh sát trường học và kỹ năng thực chiến kém.
Mộc Quy Phàm dứt lời, vòng diễn tập thứ hai được tiến hành.
Lần này ổn hơn nhiều, ngay khi tiếng còi vang lên, các giáo viên lập tức tổ chức cho các em học sinh sơ tán.
Các bạn nhỏ cũng cũng hiểu mình phải làm gì, không còn chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của giáo viên mà đã có suy nghĩ của riêng mình, hiểu tại sao mình lại chạy như vậy.
Mộc Quy Phàm vui vẻ yên tâm rồi.
Lúc này các cảnh sát trường cùng hợp sức kéo Tô Nhạc Phi đang la hét ra ngoài.
Tô Nhạc Phi tức muốn chết.
Lần này, đến mấy đồng chí cảnh sát trường mà anh ấy cũng đánh không lại.
Tô Nhạc Phi dốc hết sức chống trả, các cảnh sát trường cũng vậy.
Tô Nhạc Phi một chọi tám, các cảnh sát trường phải mất hơn hai phút mới lôi được anh ấy đi, thực ra Tô Nhạc Phi cũng rất lợi hại.
Diễn tập hai vòng xong, Mộc Quy Phàm bắt đầu quy trình thứ hai, dạy cảnh sát trường học phòng chống hiểm nguy bất ngờ.
Các bạn nhỏ ngồi xếp bằng trong sân trường, bé nào cũng đầm đìa mồ hôi nhưng vẫn phấn khích nhìn Mộc Quy Phàm bị tám chú cảnh sát trường bao vây.
Các bạn nhỏ hét: “Sĩ quan Mộc cố lên.”
Túc Bảo cũng hét theo: “Sĩ quan Mộc cố lên.”
Một tiếng còi vang lên, tám đồng chí cảnh sát trường đồng thời lao về phía Mộc Quy Phàm.
Ánh mắt Mộc Quy Phàm rét lạnh.
Bốp bốp…
Chưa đầy nửa phút, tám chú cảnh sát trường đã bị đánh gục.
Các bạn nhỏ: “Woa?”
Túc Bảo: “Woa?????”
Cô bé quá đỗi tự hào, liên tục nói: “Đây là ba của tớ.
Nhìn đi ba tớ đó.”
Bạn học Túc Bảo lập tức trở thành cô bé nổi bật nhất trường.
Mộc Quy Phàm không khỏi cong môi, nhìn cô bé con tự hào về mình, tim anh như tan chảy….