Vạn Đảo nói: “Gia chủ, vậy nhiệm vụ lần này của chúng ta là?”
Mộc Quy Phàm nói: “Chúng ta cần dụ một người xuất đầu lộ diện, kẻ này đã từng gặp tôi và Túc Bảo nên hai ba con tôi không thể ra mặt, vì vậy anh nhận nhiệm vụ dụ rắn ra khỏi hang.
”
“Tôi nhớ anh rất giỏi lặn, đúng không? Anh cũng từng tiến hành thực chiến dưới nước rồi.
”
Vạn Đảo gật đầu, những chuyện này không thành vấn đề.
Chỉ là…
“Người đó từng gặp tôi chưa?” Vạn Đảo nghiêm túc hỏi.
Anh ấy còn đang thầm hỏi rốt cuộc là kẻ thù hay tội phạm bỏ trốn nào mà gia chủ lại đánh giá cao đến thế.
Chỉ thấy Mộc Quy Phàm hơi khựng lại, đáp: “Chưa gặp bao giờ.
”
Vạn Đảo: “….
”
Thế anh ấy phải vận bộ đồ này vì lý do gì??
Như nhìn thấu suy nghĩ của Vạn Đảo, Mộc Quy Phàm không buồn ngẩng đầu, nói xằng: “Kêu anh mặc như vậy cũng vì muốn tốt cho anh thôi, trừ tà!”
Vạn Đảo: “…”
Cảm ơn gia chủ!
Du thuyền chậm rãi di chuyển trên mặt sông.
“Thế bây giờ tôi phải làm thế nào?” Vạn Đảo che mặt hỏi.
Mộc Quy Phàm thoải mái dựa vào ghế sô pha, dang hai tay ra, bắt chéo hai chân.
“Nhìn thấy khung cửa sổ kia chứ?” Mộc Quy Phàm nói: “Anh mở cửa sổ rồi thò đầu ra ngoài!”
Du thuyền này được thiết kế để du ngoạn trên sông, tầng hai thuộc về boong tàu, có khu vực ghế sofa thoải mái, dưới bụng tàu có một quầy bar nhỏ, vị trí cửa sổ có một cửa sổ bằng kính có thể mở được.
Vạn Đảo mở cửa sổ và thò đầu ra ngoài.
Túc Bảo cởi giày leo lên ghế sofa.
Cô bé bắt chước Mộc Quy Phàm, dựa vào ghế sofa, duỗi chân rồi bồi thêm một câu: "Sau đó duỗi tay ra rồi đùa nghịch nước sông nha chú Vạn ~"
Vạn Đảo: “?!”
Mặc quần áo phụ nữ, thò đầu ra ngoài, lại còn phải nghịch nước!!
Sao anh ấy cảm thấy sai sai nhỉ?
Hết cách, Vạn Đảo chỉ đành nghe theo để hoàn thành ‘nhiệm vụ cơ mật’.
Vì cửa sổ cách mặt nước khá cao nên anh ấy phải nằm bò trên cửa sổ và cúi xuống để chạm tới mặt nước.
May sao, tay Vạn Đảo khá dài.
Túc Bảo lấy di động ra chụp cho Vạn Đảo vài tấm hình, nói: “Chị ơi, chị nói ‘ông lớn mau đến chơi nào’ đi!”
Diễn viên trên TV đều diễn như vậy nha!
Khóe miệng Tô Nhất Trần khẽ giật.
Môi Mộc Quy Phàm thoáng cười mà như không: “Đừng gọi bậy như thế nha con!”
Thế là, một đám người ngồi thưởng thức trà với cà phê, còn Vạn Đảo vất vả làm việc, gió đêm thổi bay mái tóc dài của anh ấy, tay anh ấy vỗ nhẹ vào nước đùa nghịch.
Quả là một bức tranh đẹp: Mỹ nhân đùa nghịch dòng nước sông đêm.
Ngay lúc này, Vạn Đảo chợt cảm thấy tay sờ phải thứ gì đó.
Anh ấy chau mày, cây cỏ dưới nước ư?
Nhưng thứ này rất trơn, cảm giác giống tóc hơn…
Một giây sau, tay Vạn Đảo bị người nào đó chộp lấy rồi kéo mạnh xuống!
Vạn Đảo: “!!!”
Vạn Đảo thầm nghĩ: Cá mắc câu rồi à?? Giỏi lắm, kỹ năng dưới nước không tệ nha người anh hùng hảo hán!! Ẩn náu dưới nước bao lâu mà còn có thể phát lực mạnh dường này!!
Vạn Đảo cười lạnh, giơ tay ra sức kéo ‘người’ ở dưới nước lên.
Chỉ nghe Mộc Quy Phàm nói nhỏ phía sau: “Lên rồi! Vạn Đảo, giữ chắc nhé!”
Vạn Đảo toan nói anh ấy đã trải qua trăm trận chiến, nhiêu đây không cần phải lo lắng.
Nhưng giây tiếp theo, anh ấy trông thấy một bàn tay nhợt nhạt nhô lên khỏi mặt nước, nắm lấy tay kia của anh và kéo mạnh.
Vạn Đảo rơi ùm vào nước.
Vạn Đảo mặc một chiếc váy màu đỏ, lúc rớt xuống sông còn nghe thấy một giọng nói: “Cứu với….
Có người rơi xuống nước rồi…”
Vạn Đảo từng trải qua huấn luyện nên có thể mở mắt dưới nước.
Anh ấy đảo tay nắm lấy tay hai người kia rồi kéo mạnh lên, anh muốn xem rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào?
Kết quả, một khuôn mặt tái nhợt đang trợn trắng mắt như dán vào mặt Vạn Đảo!
Bên cạnh còn có một cô gái trẻ đang nhìn anh ấy hau háu.
Vạn Đảo: “!!!”
Mẹ kiếp, chộp phải mấy cây thủy sinh lớn ư??
Vạn Đảo không trầm ổn như Mộc Quy Phàm, giây phút kinh ngạc ban nãy khiến anh ấy sặc nước vào mũi, sau đó bị hai 'người' kia kéo xuống đáy nước.
Ngay lúc này, sợi dây chuyền trên cổ anh ấy phát ra luồng ánh sáng nhạt, giọng nói lạnh lùng của Mộc Quy Phàm cũng đồng thời vang lên: “Vạn Đảo, nắm chặt chúng, đừng để chúng chạy!”
Sau đó chân Vạn Đảo được Mộc Quy Phàm nắm lấy.
Vạn Đảo lập tức nắm chặt cổ tay của hai ‘người’ dưới nước.
Ùm một tiếng------
Vạn Đảo cùng hai thi thể bị kéo lên mặt sông rồi rơi xuống thuyền!
Vạn Đảo còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cổ anh ấy truyền tới cảm giác đau đớn, anh ngất lịm đi.
Túc Bảo cầm tấm bùa màu vàng, hét lên bằng chất giọng non nớt: “Ha!”
Thanh kiếm gỗ gụ được quấn lá bùa màu vàng bay ra, đóng đinh hai xác chết nữ đang chuẩn bị trốn vào boong tàu.
Đám người Tô Nhạc Phi nhìn đến sững sờ.
Trước khi đến đây họ tưởng sẽ không trông thấy quỷ mà chỉ thấy động tác bắt quỷ của Túc Bảo.
Nhưng lúc này trước mắt họ hiện rõ hai xác chết, không phải quỷ.
Túc Bảo nhớ rõ lời dặn của sư phụ, hiện giờ cô bé chưa đủ mạnh nên không được phép cưỡng chế bắt quỷ.
Nhưng…Nếu không thu hai con quỷ nước này thì lá bùa của Túc Bảo sẽ dần mất tác dụng, cô bé cũng không có đủ lá bùa để khống chế tạm thời hai con quỷ…
Túc Bảo chợt nhớ tới lời sư phụ, sợi dây đỏ trên tay bé rất lợi hại, có thể tự động bật ngược trở lại.
Ừm, theo cách hiểu của Túc Bảo thì cái đó chính là bật ngược trở lại.
Túc Bảo lập tức sáp tới gần hai con quỷ nước, chống nạnh, hất cằm nói: “Nhào vô, có bản lĩnh thì đánh ta đi nè!!”
Vẻ mặt hợm hĩnh phách lối đó….
Mộc Quy Phàm: “…”
Tô Nhất Trần: “…”
Xác chết trợn trắng mắt, cổ họng phát ra tiếng: “Hờ… hờ.
”
Lại là một con nhóc đáng chết!!
Một trong hai xác chết rất tức giận, nhào lên cắn Túc Bảo.
Mộc Quy Phàm kinh hãi: “Túc Bảo!”
Túc Bảo giơ tay lên chắn theo bản năng, chỉ thấy một luồng ánh sáng đỏ lóe lên…
Thi thể nữ bị ánh sáng đỏ đập mạnh, ngã ầm ra ngoài, quỷ hồn bên trong thi thể cũng bị rút ra ngoài, liên tục kêu gào.
Xác chết nữ trẻ tuổi hơn chần chừ một lát rồi cũng nhào lên.
Một giây sau, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, quỷ hồn cũng bị rút ra khỏi xác chết.
Hai xác chết lần lượt rơi xuống boong tàu, xác chết trương lên, thối rữa rồi nhanh chóng biến thành hai vũng nước màu vàng hôi thối.
Tô Nhạc Phi hồ nghi hỏi: “Bắt được rồi à?”
Không hổ là cháu gái của anh, thật lợi hại!
Túc Bảo nói: “Chưa đâu ạ!”
Cô bé chộp lấy thanh kiếm bằng gỗ gụ được bọc lá bùa xung quanh rồi lao tới!
“Cha cha, đánh, đánh!”
Túc Bảo giơ cao thanh kiếm bằng gỗ gụ và vung vẫy điên cuồng.
Hai con quỷ nước tách ra khỏi thi thể nên không còn bị lá bùa khống chế, vừa toan chạy thì nghe Túc Bảo hét một tiếng:
“Đời người vô thường, ruột già bọc ruột non, cái mông tấn công!”
Chỉ nghe ầm một tiếng.
Hai nữ quỷ bị mông đánh bay!!
Tô Nhất Trần, Mộc Quy Phàm, Tô Nhạc Phi: “?!”
Còn…còn có thể làm vậy ư?
Ba người còn chưa định thần lại thì thấy Túc Bảo quăng hồ lô ra, hét: “Đi nào, Pi-ka- dì!”
Quỷ đào hoa bay vút ra.
“???”
Ba con quỷ đang đấu địa chủ trong hồ lô, quỷ đào hoa đang nghĩ trăm phương ngàn kế chòng ghẹo dụ dỗ quỷ nhu nhược chơi cùng thì bỗng bị bay vù ra ngoài.
Thấy hai lệ quỷ đang nhào đến, quỷ đào hoa không nghĩ ngợi gì mà dứt khoát giáng một cái tát tai.
Lệ quỷ có hung dữ tới đâu thì ác quỷ cũng chẳng coi ra gì.
Lệ quỷ già hơn bị quỷ đào hoa đè cho không cử động được.
“Hờ…hờ” Nữ quỷ tức giận vùng vẫy.
Bỗng nhiên, quỷ hồn cô gái trẻ bên cạnh quỳ rạp xuống, ứa nước mắt nói: “Xin ngươi hãy tha cho mẹ của ta….
.
”.