Tại ngoài trang viên nhà họ Tô, ba mẹ của cô gái nhảy lầu tự sát gào khóc nức nở, quằn quại dưới đất.
"Trời ơi con tôi...!Mấy người đền con cho tôi đi..."
"Bọn nhà giàu toàn xem mạng người như cỏ rác, không xem tính mạng của con cái nhà nghèo ra gì!"
Ngoại trừ ba mẹ của cô gái ra, ở đây còn có bà con họ hàng của gia đình họ, ai nấy cũng la lối om sòm.
Chú Nhiếp đi ra, nhíu mày nói: "Đứa trẻ ấy đã không còn, xin chia buồn với nhà các anh chị.
Tuy nhiên, chuyện này không liên quan gì tới nhà họ Tô chúng tôi, xin anh chị hãy đi cho."
Người nhà cô gái thảng thốt: "Ý mấy người là gì? Đã hại chết con bé nhà chúng tôi rồi mà còn bỏ mặc luôn ư?"
Những người khác cũng sừng sộ cả lên: "Nhìn anh nói những lời lẽ độc ác thế nào kia, anh có còn là người không hả?"
"Sao lại nói là không liên quan đến mấy người hả? Ăn gì mà vô nhân đạo thế?"
Chú Nhiếp vẫn giữ vẻ điềm nhiên như không, thong dong phân tích: "Vậy cho tôi hỏi một câu, con gái nhà anh chị đã từng liên lạc với ai trong nhà chúng tôi lần nào chưa?"
Ba mẹ cô gái: "..."
Cái này thì chắc chắn là không rồi.
Họ đã lục tung từ nhật ký, điện thoại cho đến Weibo của con gái mình mà cũng không thấy câu nhắn hồi đáp nào từ Tô Lạc, thậm chí ngay cả bộ phận hỗ trợ chính thức cũng không.
Cũng phải thôi, người ta là ngôi sao nổi tiếng cơ mà, làm sao người bình thường như họ liên lạc được chứ?
"Nhưng con gái tôi chết vì cậu tư của nhà họ Tô mấy người thật!" Ba của cô gái nhảy lầu tự sát cắn răng, nét mặt đầy đau khổ và giận dữ.
Chú Nhiếp nhìn về phía ông ta, hỏi: "Cho tôi hỏi có phải con anh chị nhảy lầu vì bị cậu tư nhà tôi sai khiến không? Cô bé có gọi điện nói chuyện với cậu tư nhà tôi trước khi nhảy lầu không?"
Ba mẹ cô gái: "..."
Không có thông tin liên lạc thì sao mà liên lạc được, nói câu này khác gì chèn ép người khác đâu chứ?
Chú Nhiếp tiếp tục hỏi: "Cũng không à? Vậy cô bé từng gặp mặt cậu tư nhà tôi lần nào chưa? Tiếp xúc lần nào chưa?"
Lần này ba mẹ cô gái vẫn không nói nên lời.
Chú Nhiếp cười khẩy: "Vừa chưa bao giờ liên lạc qua mạng, vừa không quen biết, không gặp nhau, chưa từng tiếp xúc ngoài đời, tại sao con anh chị chết lại đòi nhà chúng tôi chịu trách nhiệm hả?"
Thế có phải ngã chết trên đường thì hỏi tội chủ tịch thành phố không?
Ra bờ sông nghịch nước chết đuối thì trách sông chảy trên bờ?
Hay không may tắt thở vì mắc cổ trong lúc bữa ăn thì hận bác nông dân đã trồng lúa?
Mặc dù những lời này nghe thì đúng là có vẻ vô cảm đấy nhưng khi đối mặt với những kẻ vô lại không biết xấu hổ, hễ tỏ ra lưỡng lự hay nhượng bộ dù chỉ một chút thôi thì bọn họ chẳng những sẽ không biết ơn mà trái lại còn phản ứng gay gắt hơn nữa.
Ba cô gái căm phẫn đập chai nước suối đang cầm xuống đất, gào to: "Lắm lời thế rồi có giúp được gì không! Con tôi chết rồi kìa! Người chết không phải con cái nhà mấy người nên không biết xót đúng không!"
Mấy chữ "con cái nhà mấy người" ngay lập tức khiến ánh mắt của chú Nhiếp trở nên lạnh lùng.
Lũ họ hàng mồm năm miệng mười hùa theo: "Mấy người không muốn chịu trách nhiệm chứ gì?"
"Con bé nhà tôi mà không đu idol thì nó có lầm đường lạc lối không? Nếu cậu tư nhà mấy người không suốt ngày đăng ảnh, video gì đó lên mạng thì nó có bị bỏ bùa mê thuốc lú không? Phải bị cái gì đó tác động thì nó mới nhảy lầu tự sát chứ!"
"Đúng đấy, đúng đấy, nói chung đấy là trách nhiệm của mấy người!"
"Gọi ảnh để Tô gì đó nhà mấy người ra đây! Sao, dám ra đường quyến rũ người khác mà có chuyện thì không dám đứng ra à, đồ hèn!"
Người thân, họ hàng cô gái vô cùng giận dữ, cả đám bắt đầu đập phá đồ đạc, đập vỡ chậu hoa và những vật bài trí trước cửa nhà họ Tô.
Trong phòng, Tô Lạc thao tác hệ thống camera giám sát để kiểm tra tình hình ngoài cửa, thấy cảnh tượng ấy thì không kiềm được mà nhíu mày.
Tại sao địa chỉ nhà anh lại bị tiết lộ? Tại sao những người này tìm được đến trang viên nhà họ Tô?
Tô Lạc giơ một tay day huyệt thái dương, vặn nát óc mà vẫn chẳng tài nào nghĩ ra được nguyên do.
Anh dám khẳng định bản thân chưa bao giờ nói địa chỉ gia đình với bất cứ ai, kể cả khi ký hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình thì Tô Lạc cũng luôn sử dụng địa chỉ của khu chung cư mà mình ở riêng.
Tô Lạc gọi điện cho Tô Nhất Trần, Tô Nhất Trần chỉ nói một câu "Anh biết rồi", sau đó cúp máy ngay.
Tô Lạc: "...!Ba giây, thách anh nói thêm một giây nữa đấy."
Ngoài cửa trang viên nhà họ Tô, chú Nhiếp lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
"Alo, có phải 110 không? Có một đám người ác ôn đến nhà chúng tôi gây chuyện, đập vỡ một cái chậu hoa trị giá năm triệu trước cửa nhà chúng tôi, một cái giá treo trị giá bốn triệu, một khóm hoa hồng Juliet trị giá sáu triệu."
Bọn người kia im thin thít ngay.
Chú Nhiếp liếc mắt nhìn xung quanh, nói tiếp: "Và một chậu hoa xương rồng Sri Lanka trị giá mười triệu.
Bọn họ đang chuẩn bị đập phá tiếp."
Một người đàn ông đang định đập chậu hoa xương rồng đã nhấc lên, nghe thấy câu này thì cuống quý đặt xuống theo phản xạ, vẻ khó tin lộ rõ trên mặt gã ta.
Có mỗi chậu hoa xương rồng này mà trị giá những mười triệu ư???
Xương rồng có đầy ngoài chợ chim cây cảnh cơ mà, họ chưa bao giờ thấy loài xương rồng nào có giá hơn một ngàn cả!
Những người xung quanh vẫn rất căm tức nhưng không còn dám đập phá lung tung nữa.
Được, chèn ép người khác đúng không? Họ sẽ phơi bày địa chỉ cái nhà này ra ánh sáng để tất cả mọi người phỉ nhổ bọn chúng!
Để xem những kẻ này có biết sợ không!
Chú Nhiếp cúp máy, ngay sau đó lại gọi một cú điện thoại khác.
"Alo, luật sư Đồng đấy à? Có kẻ tiết lộ địa chỉ nhà chúng tôi, kẻ đó đã bán địa chỉ cho tổng cộng mười bảy người, nếu tôi nhớ không lầm thì đây là tội xâm phạm quyền riêng tư cá nhân nhỉ? Ừ, kiện kẻ đó hộ tôi, kiện đến chết luôn, nhà chúng tôi không thiếu tiền!"
"Có tổn thất về kinh tế không ấy hả? Có, gia đình chúng tôi đã tổn thất một chậu hoa năm triệu, một giá treo bốn triệu, một khóm hoa hồng Juliet sáu triệu, tổng cộng mười lăm triệu."
"Có thể kết án à? Từ ba năm đến bảy năm hả? Gia đình chúng tôi có năm đứa trẻ chưa đến tuổi thành niên, bọn họ đã đe dọa nghiêm trọng đến sự an toàn của năm đứa trẻ nhà tôi, chúng tôi không dám đưa bọn trẻ đi học nữa, điều đó sẽ gây ảnh hưởng trầm trọng đến sự lớn lên của bọn trẻ...!Vậy nên yêu cầu luật sư Đồng hãy kiện đối phương từ bảy năm trở lên!"
Những kẻ tới đây gây chuyện: "..."
Bọn họ tức điên máu, nhìn bộ dạng những kẻ này có giống không dám đưa con cái đi học đâu chứ? Khinh người quá đáng!
"Anh..." Ba cô gái tức tối đến mức mặt mày đỏ gay: "Anh đe dọa chúng tôi đấy à?"
Chú Nhiếp cúp máy, chất vấn với khuôn mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào: "Tôi không có ý đe dọa các anh, tôi chỉ đang làm điều nên làm để giành lại công bằng mà thôi! Mấy người còn muốn biện hộ gì nữa không?"
Thật là khôi hài! Ai được ngồi trên chiếc ghế quản gia nhà họ Tô mà không có thủ đoạn chứ?
Chú Nhiếp lạnh lùng nhìn đám ô hợp không biết nói lý trước mặt.
Những kẻ gây sự: "..."
Mẹ cô gái "ngất xỉu" ngay tại chỗ, gào thét chói tai: "Than ôi Kiều Kiều của mẹ! Kiều Kiều của mẹ chết oan chết uổng quá!"
"Ông trời không công bằng...!Hại người..."
Con gái họ đã chết, nhà họ Tô không chịu đứng ra chịu trách nhiệm thì thôi, đằng này còn muốn kiện ngược lại họ nữa, nghe có lý không chứ...
Bà ta đang ầm ĩ thì cảnh sát tới.
"Ai gây chuyện vậy?"
Đám họ hàng của cô gái nhảy lầu tự sát thấy vậy thì không hẹn mà cùng bước lùi ra sau.
Ba cô gái tỏ ra đau đớn tột cùng: "Bọn có địa vị bao che cho nhau, có tiền thì một tay che trời! Bọn chúng hại chết con gái chúng tôi mà mấy người lại không thèm ngó ngàng, mấy người nhận đút lót bao nhiêu rồi?"
Các cảnh sát: "..."
"???"
Họ mới tới mà đã bị chụp mũ là sao?
Một cảnh sát sa sầm nét mặt, nói thẳng: "Từ ba người trở lên đã tính là tụ tập nhiều người gây mất trật tự, người ta đã báo cảnh sát rồi, mấy người có chịu đi không?"
Nào ngờ lũ gây sự vẫn cứng cổ: "Không đi! Hôm nay bọn họ mà không đưa ra lời giải thích thỏa đáng thì đừng hòng chúng tôi đi!"
Họ đông người thế này, chẳng lẽ cảnh sát tóm đi hết được chắc? Có câu gì nhỉ...!Nhiều người thì không bị phạt đâu!
Ngờ đâu cảnh sát lại quả quyết quát: "Mang đi!"
Các cảnh sát dưới trướng theo sau lập tức đi tới.
Tiếng "cùm cụp" vang lên liên hồi, mỗi tay một tên túm đầu đi ngay.
Mấy người gây chuyện: "...".