Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm


Những kẻ đến đây ăn vạ đùng cái bị còng đi hết như đang nằm mơ, ai nấy cũng kêu gào inh ỏi, bà mẹ cô gái nhảy lầu tự sát thì khóc lóc vật vã.
"Cảnh sát đánh người kìa..." Bà ta rít gào thật to: "Lũ bất lịch sự! Cứu tôi với!..."
Tiếng thét bỗng dưng im bặt, chắc hẳn bà ta đã bị nhét vải vào mồm.
Chú Nhiếp điều chỉnh nơ con bướm trên cổ áo, sau đó thản nhiên đi vào trang viên lại, dáng đi của ông ấy nhã nhặn đến mức tưởng chừng chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Đúng lúc này, điện thoại của ông ấy đổ chuông, chú Nhiếp bắt máy một hồi thì ngạc nhiên bật thốt: "Là cô ta ư?"
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Tô Nhất Trần nói: "Tôi đã gửi tài liệu cho chú rồi."
Chú Nhiếp tuân lệnh: "Vâng, tôi sẽ xử lý thỏa đáng!"
Sau khi cúp máy, chú Nhiếp lướt xem tài liệu, cạn lời chẳng nói nên câu.
Ông ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kẻ đã tiết lộ địa chỉ nhà họ Tô lại là người phụ nữ ấy, lúc trước chỉ đuổi cô nàng ra khỏi nhà thì nhẹ quá rồi.
Lâm Tuyết Anh!
Tại sao người phụ nữ phiền hà này còn ở đây?
Chú Nhiếp không hề muốn nhìn thấy cô nàng chút nào, ông ấy gọi một cuộc điện thoại ngay.
"Alo...!Xử lý một người giúp tôi, tôi đã gửi địa chỉ rồi.

Gì mà giết? Bậy, nhà họ Tô chúng tôi trong sạch, đời nào làm ba cái chuyện phạm pháp đấy?"
Phải tôn trọng pháp luật chứ!
Cúp máy, chú Nhiếp lẩm bẩm: "Người phụ nữ này sống được đến nửa chương là cùng."

Nếu cô nàng sống được nguyên chương thì xem như ông ấy thua.
Kể từ khi rời khỏi nhà họ Tô, nữ quỷ đứng tại cầu vượt bần thần nhìn con đường nườm nượp, xe cộ qua lại không dứt.
Vành mắt nó đỏ hoe, khẽ sụt sùi rấm rứt: "Mình thích anh ấy đến nỗi có thể chết vì anh ấy, cớ sao anh ấy không chịu nhìn mình lấy một lần..."
Trong lúc đau khổ rơi nước mắt, nữ quỷ bỗng nhìn thấy một người phụ nữ đi ngang qua mình.
Người phụ nữ ấy xách một túi nilon màu đen to đùng, trong túi đựng rất nhiều cải thìa, có vẻ người này đi mua nguyên liệu cho một quán ăn nào đó.
Người phụ nữ đặt túi nilon đen xuống đất, quệt mồ hôi đi, rồi lại vừa khóc vừa lau nước mắt.
"Hu hu...!Nặng quá, mệt quá đi mất..."
Tự bản thân Lâm Tuyết Anh cũng thấy cuộc đời mình thật oái oăm, kể từ khi bị bạn trai cũ đuổi ra khỏi nhà, cô nàng không còn cách nào khác ngoài làm nhân viên phục vụ tại khách sạn.
Ban đầu Lâm Tuyết Anh cứ ngỡ làm phục vụ tại khách sạn sẽ tìm được kha khá "cổ phiếu tiềm năng" giàu có, chất lượng cao, ai mà ngờ được cô nàng lại bị ức hiếp khủng khiếp.
Chẳng hạn như hôm nay, bếp thiếu cải thìa nên cho Lâm Tuyết Anh một trăm đồng để đi mua.
Một trăm đồng thì mua được gì chứ? Còn không đủ tiền bắt xe nữa!
Sự oán hận ngập tràn trái tim Lâm Tuyết Anh, cô nàng lau nước mắt và mồ hôi đi, xốc lại tinh thần, tự động viên bản thân: "Tiểu Anh Đào, không được nhụt chí! Mày có thể làm được mà! Cố lên, cố lên ~"
Nữ quỷ đang đứng ngay kế bên: "..."
Mắc gớm!
Người phụ nữ này buồn nôn ghê, cơ mà...!cô nàng này mắt thâm quầng, hồn vía yếu ớt...
Nhìn kiểu gì cũng là đối tượng lý tưởng để ám cả.
Mặc dù nữ quỷ là ác quỷ, có thể ra ngoài vào ban ngày nhưng đã là quỷ thì luôn sợ ánh mặt trời, vì đã phơi nắng suốt cả buổi trời nên nó mệt mỏi vô cùng, thế là quyết định ám Lâm Tuyết Anh.
Tuy nhiên, giờ phút này nữ quỷ hoàn toàn không ngờ rằng quyết định này sẽ làm mình hối hận nhường nào!

Lâm Tuyết Anh tự động viên bản thân xong thì xách túi nilon to xuống cầu.
Cuối cùng cũng trở lại khách sạn, tình cờ cô nàng bắt gặp giám đốc khách sạn ra ngoài.

Thấy Lâm Tuyết Anh, giám đốc bỗng dừng bước.
Lâm Tuyết Anh hớt hải chào hỏi, ra vẻ thẹn thùng: "Chào giám đốc Vương!"
Giám đốc Vương chỉ thản nhiên gật đầu, hỏi: "Lâm Tuyết Anh, dạo này cô có gây chuyện gì không?"
Lâm Tuyết Anh sửng sốt: "Dạ không, em chăm chỉ làm việc nào giờ mà...!Giám đốc Vương, anh gọi em là Tiểu Anh Đào được rồi ạ."
Giám đốc Vương lấy điện thoại ra, nói mà không ngẩng đầu: "Thôi khỏi."
Không ngờ tia buồn bã vút qua thật nhanh nơi đáy mắt Lâm Tuyết Anh, cô nàng nở nụ cười hụt hẫng: "Em cứ ngỡ...!Giám đốc Vương cũng...!Không ngờ em chỉ tự suy diễn thôi..."
"A, xin lỗi, giám đốc Vương cứ xem như em chưa nói gì nhé!" Lâm Tuyết Anh tự dưng che miệng như vừa buột miệng thốt ra điều không nên nói, né tránh ánh mắt của giám đốc Vương một cách hoảng hốt.
Giám đốc Vương: "???"
Hello?
Are you ok?
Cạn lời luôn ấy!
Giám đốc Vương lấy điện thoại ra gọi, chưa đầy hai phút sau, hai người mặc vest đen đi vào.
"Cô là Lâm Tuyết Anh đúng không?" Người mặc vest vừa tới nơi đã hỏi.
Lâm Tuyết Anh: "Ơ...!Là tôi, có chuyện gì không?"

Lẽ nào...!giám đốc Vương không tiện quan tâm đến cô nàng trước mặt người khác nên gọi người đưa cô nàng đi? Không muốn ngày nào cô nàng cũng bị người khác nhìn nên muốn nhốt trong nhà...!trừng phạt hằng đêm ư?
Nữ quỷ trên đầu Lâm Tuyết Anh: ...?
Chuyện quái gì đang xảy ra thế kia, nó đau đầu quá!
Ánh mắt Lâm Tuyết Anh đầy kiên cường: "Giám đốc Vương, anh làm vậy...!Cho, cho dù anh chiếm được thể xác tôi thì cũng không có được trái tim của tôi đâu!"
Ngờ đâu hai người mặc vest đen không thèm nói câu nào, người thì tóm lấy cánh tay cô nàng, kẻ thì nắm tóc cô nàng.

Đáng lẽ ra là tóm đầu giải đi, nhưng người mặc vest đen thấy ánh mắt của Lâm Tuyết Anh buồn nôn quá nên đổi sang túm tóc luôn.
Giám đốc Vương: "..."
Anh ta sửa sang lại vạt áo, nhìn xung quanh một lượt rồi nói: "Thấy chưa? Đừng bao giờ phạm pháp, sống trên đời đầu óc phải bình thường thôi!"
Các nhân viên: ???
Không thể nào, Lâm Tuyết Anh bị bắt đi vì phạm tội ư?
"Khó tin thật đấy, ngày nào cô ta cũng tỏ ra ngây thơ trong sáng cả, ngây thơ đến mức làm tôi sang chấn, lâu dần cũng tưởng cô ta khờ thật cơ..."
"Cái gì? Anh không thấy cô ta thấy người đàn ông nào cũng cố tình sáp lại gần hả? Chẳng biết gây chuyện gì mà đến nỗi phạm pháp thế kia...!Chắc kèo 'tăng ca', phục vụ buổi tối luôn!"
"Cuối cùng cũng bị đưa đi rồi, ngày nào cũng thấy bản mặt cô ta, phiền chết đi được.

Xách một, hai ký cải thìa về thôi mà cũng mắt đỏ hoe, cắn chặt môi, nhìn ấm ức ghê chưa."
"Suốt ngày diễn trò là giỏi!"
Một bên khác, Lâm Tuyết Anh bị đè đầu đẩy vào một chiếc xe hơi màu đen, cô nàng vội vàng bảo: "Hai anh trai, có phải hai anh nhầm lẫn gì rồi không? Tại sao lại bắt tôi, tôi có làm gì đâu!"
Người mặc vest đen lấy một tập tài liệu ra: "Cô bị tình nghi mua bán thông tin cá nhân của người khác, gây ảnh hưởng lớn, đây là một việc mang tính chất xấu xa, để lại hậu quả nặng nề, bây giờ chúng tôi sẽ kiện cô!"
Lâm Tuyết Anh ngây ra như phỗng.


Không thể nào, quy trình khởi tố có phải như vậy đâu!
Lần này Lâm Tuyết Anh không có lấy thời gian kịp đối phó đã bị đưa thẳng đến cục cảnh sát, sau đó bị áp giải vào phòng tạm giam.

Hay thật, cô nàng chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe mình sẽ bị xử bảy năm tù, chạy không thoát.
Lâm Tuyết Anh: "???"
Không, cô nàng đã làm gì đâu? Cô nàng không làm gì cả mà!
Sao có thể như vậy...
Lâm Tuyết Anh kìm lòng không đặng vẽ ra trong đầu một vở kịch: Cô nàng là thế thân số khổ ở cạnh cho tổng giám đốc vơi đi nỗi nhớ, ánh trăng sáng của tống giám đốc quay về, do hiểu lầm nên tổng giám đốc lạnh lùng tống cô nàng vào tù mà không chút nương tình.

Ba năm sau, tổng giám đốc hối hận...
Nữ quỷ đang ám Lâm Tuyết Anh: "???"
Nó cảm nhận được rằng chỉ số thông minh của mình đang từ từ bị chiếm đoạt, sát khí trên người cũng lần lượt thoát đi như lọt hơi, tất cả đều chạy ào về phía Lâm Tuyết Anh.
Nữ quỷ sực tỉnh, muốn thoát khỏi Lâm Tuyết Anh ngay lập tức.

Không ngờ cả hai lại dính chặt vào nhau, nữ quỷ chẳng tài nào giãy ra được.
Nữ quỷ vô cùng hối hận, nó ám trúng cái gì thế kia!
Nó quýnh lên, mở đôi môi đánh son đỏ thẫm ra, cắn thật mạnh vào cổ Lâm Tuyết Anh!
Dám nuốt ta, bà đây ăn ngươi trước!
Lâm Tuyết Anh bàng hoàng thét lên, ngã phịch ra đất, trợn trắng mắt rồi bất tỉnh nhân sự….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận